Chương 15 (End): Mầm hoa mới nở tinh khiết

849 97 21
                                    

Việc khiến người ta hối hận nhất luôn là việc để điều mình muốn làm lại phía sau, họ ước giá như mình thực hiện nó luôn lúc đó, thì hậu quả sẽ không xảy ra. Điều ngu ngốc nhất mà con người hay phạm phải, đó là nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, rằng thời gian sẽ luôn chờ họ.

Mikey nhìn người con trai nằm trên giường bệnh kia, cậu đẹp như một vị thiên sứ trời ban, tinh khiết, đơn thuần, nhỏ bé và yếu ớt. Rõ ràng bên ngoài là thiên sứ, nhưng trái tim bên trong lại nát bấy chẳng còn chút gì. Chỉ vì đớn đau, chỉ vì dây dưa vào thứ gọi là tình yêu ấy.

"Có lẽ vì nghe kịp được điều mà mình mong muốn, nên những cánh hoa kia đã biến mất, nhưng bởi vì lúc ấy cơ thể của bệnh nhân đã đến giới hạn hoàn toàn, vì thế rễ cây cuối cùng trong tim vẫn chưa được loại bỏ triệt để. Đó là lý do mà bệnh nhân lại lâm vào hôn mê sâu. Còn việc tỉnh lại, phải phụ thuộc vào việc rễ cây ấy tự chết như thế nào."

Mikey cứ lặng lẽ ngồi nhìn Takemichi, bóng lưng cô tịch trưởng thành, cảm tưởng như thời gian cứ chậm rãi mà trôi qua bên ngoài khung cửa sổ, cả thế giới vẫn vận động liên hồi, chỉ có anh và cậu là đứng mãi một chỗ.

Có tiếng ồn ào bên ngoài, dồn dập những bước chân vội vã, cửa phòng bệnh mở ra, Chifuyu chạy nhanh tới chỗ Takemichi, phía sau là các thành viên khác trong nhóm. Không gian vốn dĩ trống trải ngay lập tức trở nên ấm áp, nhiều hơn là sự hài hòa khi cả nhóm tập hợp đông đủ.

Chifuyu không dám tin nhìn người nằm trên giường bệnh, đôi tay đưa ra như rụt rè tiến tới, chạm nhẹ vào gương mặt gầy gò xanh xao của Takemichi.

"Tại sao lại như thế này? Tại sao Takemicchi lại ở đây? Em và Kazutora chỉ đi có một thời gian, chuyện như vậy mà một chút mọi người cũng không thông báo cho bọn em biết là sao?"

Vế sau là Chifuyu nói với những người anh lớn trong nhóm. Mọi người đều biết, trừ Kazutora ra thì Takemicchi là người Chifuyu quý nhất và thân nhất trong nhóm, Chifuyu sẽ rất đau lòng khi Takemichi bị thương dù chỉ là vết thương rất nhỏ. Ai mà tin được, người trước đấy từng chu đáo chuẩn bị đồ đạc cho mình đi chơi, khi về đã nằm yên tĩnh trên giường bệnh như vậy.

"Chifuyu, Takemicchi sẽ không cho mọi người nói với mày đâu, mày hiểu tính cậu ấy mà. Đừng có khóc lên như thế!"

Kazutora cũng rất hoảng sợ, nhưng hắn hiểu có làm gì thì cũng không thể khiến tình hình tốt hơn, Kazutora chỉ biết cố gắng an ui Chifuyu để không khí trong nhóm bớt căng thẳng hơn.

Chifuyu biết rõ điều đó chứ, rằng Takemichi thương mình rất nhiều, cậu không muốn Chifuyu buồn nên mới như thế, nhưng nước mắt Chifuyu vẫn không thôi rơi. Takemicchi của cậu ấy, vẫn luôn chịu đựng một mình như thế.......

Shinichirou xoa nhẹ mi tâm, ánh mắt buồn rười rượi nhìn đứa em đã từng tươi tắn như ánh nắng ấy, giờ chẳng khác gì một mặt trăng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chẳng ai dám chạm vào, sợ vỡ tan như pha lê mỏng.

"Draken bảo các cánh hoa đã biến mất rồi, tại sao Takemicchi vẫn không chịu tỉnh lại?" Baji thở dài, cố giữ bình tĩnh và tỉnh táo hỏi.

Mikey nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ của Takemichi, khẽ siết chặt "Trong trái tim em ấy vẫn còn phần nhỏ rễ cây tồn tại, rất khó để tỉnh."

🎉 Bạn đã đọc xong [Mitake - chuyển ver/Hoàn] Em sẽ tặng anh đóa hướng dương trong lồng ngực trái 🎉
[Mitake - chuyển ver/Hoàn] Em sẽ tặng anh đóa hướng dương trong lồng ngực tráiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ