Ch. 4

396 48 5
                                    

- Hai người các cậu nháo đủ chưa?

  Big vội rụt tay lại, thao tác nhanh gọn một bước liền đứng trước mặt Ken như thể dùng bản thân làm một cái bia đỡ bảo vệ cho người bạn thân. Ken chau mày đưa tay nắm lấy lưng áo Big kéo về sát, nó không cần em phải ra mặt bảo vệ nó như thế, lỗi của nó thì nó sẽ nhận.

  - P'Chan em...

  - Đi ra khỏi nơi làm việc không xin phép, đi quá giờ quy định. Hai người các cậu có phải là chán sống rồi không?

  Ken nghe không lọt tai định bụng sẽ bật lại nhưng Big đã nhanh hơn một bước.

  - Tụi em xin lỗi ạ.

  - Hai người các cậu sẽ phải làm phần công việc của tổ trực thứ 6, nhiệm vụ chuẩn bị và canh gác cho bữa tiệc của cậu Kinn cũng sẽ là phần của hai cậu. Hình phạt có phải quá nhẹ nhàng rồi không?

  - Tụi em xin lỗi ạ.

  - Các cậu nghe rõ lời tôi chưa?

  - Rõ ạ!  ( đồng thanh )

  Chan hít thật sâu ngụm khí lạnh, gương mặt lạnh lùng càng trở nên giận dữ nhưng khi nhìn thấy cái tay bị thương của Big liền thở ra một hơi dài.

  - Mau đi vệ sinh bản thân sạch sẽ đi. Big sau khi xong xuống phòng gặp tôi.

  - Vâng ạ.

——————————

  *cộc cộc cộc*

  - Vào đi.

  Cánh cửa dần mở ra, mèo nhỏ rón rén bước vào rồi do dự đóng cửa lại thật khẽ. Trong phòng còn có sự xuất hiện của bác sĩ Top, một trong những bác sĩ giỏi nhất ở Chính gia, bên cạnh là người đàn ông vẫn đang nghiêm mặt ngồi trên ghế.

  - Cậu Big ngồi xuống để tôi kiểm tra vết thương cho nhé!

  Em ngoan ngoãn ngồi xuống phía đối diện hắn, vị bác sĩ trẻ cũng nhanh nhẹn đến kiểm tra tay cho em. Cả một lúc đó chưa lúc nào em rời mắt khỏi hắn và hắn cũng vậy chưa một khắc để em khỏi tầm nhìn. Top như nhận ra điều gì đó, cười thầm trong họng rồi lấy thân chắn tầm nhìn của Chan. Tay vẫn hoạt động nhanh nhẹn nhưng anh ta lại ghé sát tai em thầm thì.

  - Người ta lo lắm đó, khuya như vậy vẫn gọi điện chỉ đích danh tôi tới đây để khám cho cậu. Nể tình lòng tốt của hắn tôi nghĩ cậu vẫn nên chăm sóc bản thân mình tốt hơn, đừng để băng quấn bị dính nước nó sẽ ảnh hưởng đến da tay của cậu đó.

  Mặt em đỏ lên. Gì chứ? Hắn lo cho em sao? Chan khó chịu đứng dậy đi sang chỗ bàn làm việc dựa lưng vào, tên bác sĩ này sao cứ chắn trước mặt hắn thế nhỉ?

  - Tôi xong rồi, tay cậu Big cũng sắp lành chắc 1-2 tuần nữa là có thể tháo băng rồi. Vậy tôi xin phép đi trước nhé.

[ChanBig] Giấc mộng trăm nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ