Ch. 18

291 35 1
                                    

  Ken là kiểu người lãng mạn, như một chú cún golden retriever nó rất thích dính người và thể hiện tình cảm của bản thân ra ngoài. Ai ai cũng biết nó rất thích bám theo Big, rất hay nhảy nhào vào em rồi ôm ấp. Ken cũng rất thích tặng hoa cho em, dù là những bông hoa dại trên đường chỉ cần nó thấy đẹp lại liền hái về cho cậu bạn. Lần này nó lại hái được mấy loại hoa nhỏ mọc ở gần hàng rào, chẳng bông nào liên quan đến bông nào nhưng bằng sự chân thành của mình nó làm được một bó vàng vàng cam cam nom cũng dễ nhìn.

  Big của nó có mái tóc cũng khá dài, khi em cài thêm hoa lên lại càng xinh đẹp hơn vạn lần. Nếu có thể nó sẽ hái tất cả loại hoa trên đời này mang tới cho em. Mỗi ngày Big sẽ đẹp một cách khác nhau: quyến rũ khi bên cạnh bó hoa hồng đỏ, bừng sáng rực rỡ khi ôm trong lòng những bông hoa hướng dương, ngây ngô khi trên tóc là những đóm hoa baby trắng,... Chỉ nghĩ như vậy cũng có thể cười tít cả mắt.

  Ken tung tăng chạy đi tìm Big, xung quanh người nó là cả một bầu không khí tươi sáng, mấy trái tim nhỏ cứ bay xung quanh đầu nó. "Gâu đần" chạy đến phòng sinh hoạt chung mà chẳng thấy em đâu, đúng lúc thấy Pol với Arm xô xô đẩy đẩy gì đó.

  - Ê! Thấy Big đâu không?

  - Hả? Ờ Big hả... nó vừa mới rời đi luôn đó. Thấy nó xanh xao lắm mày, bộ nó bệnh hả? (Pol)

  - Thế nó đi đâu? Bệnh sao không đưa nó đi kiểm tra?

  - Có kịp làm gì đâu! Thấy nó đi về phía phòng tụi mày ấy. (Pol)

  - Ken đi chăm sóc Big đi nhé, bọn tao bận không đi xem nó thế nào được. (Arm)

  - Ò, ok.

——————————

  Cậu bạn này rất hay bị bệnh vặt, tuy đúng là sức khỏe của vệ sĩ thì rất tốt nhưng so với nó thì không bằng. Big lại còn rất cứng đầu, lúc đau ốm chỉ một mình chịu đựng, nếu nặng một chút thì chỉ rúc vào chăn ngủ đến khi khỏi thì thôi. Ken rất quan ngại với cái tính này, nhiều lần nó phải bật tỉnh giữa đêm vì em sốt đến mê sảng. Những lúc như vậy cũng chỉ có nó bên cạnh em mà thôi.

  - Big! Mày có trong đó không?

  Cửa bị khóa trái, chắc chắn Big đang ở trong nhưng vì không muốn đâm vào những tình huống ngại ngùng nên nó vẫn lịch sự gõ cửa. Nó im lặng một lúc chờ phản hồi, áp sát tai vào cánh cửa vẫn đang khóa chặt. Có tiếng thở mệt nhọc phát ra từ bên trong, rồi còn có cả tiếng rên đau đớn "A..." . Không ổn rồi!

  - Big! Biggg! Mày có nghe tao nói không?!!! Mở cửa ra đi Big!!!

  Ken đập tay liên hồi lên cánh cửa gỗ, thấy không có phản hồi nó liền lùi lại, dồn hết lực đâm sầm vào thứ đang ngăn cách bọn họ. Phải đến lần thứ 3 mới có thể khiến cánh cửa kia mở tung ra, Big nằm sõng soài trên mặt đất cũng gương mặt lem nhem nước mắt.

- Bigggg!!!

Nó lao ngay tới, bó hoa mới hái bị vứt phăng đi để Ken có thể đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào của em. Em mê man nằm gọn trong lòng nó, hơi ấm từ Ken khiến Big dễ chịu hơn vài phần. Mắt em lim dim, cố gắng dùng chút sức tàn để nhìn rõ người đang ôm mình trong lòng là ai. Khi đã nhìn rõ được gương mặt quen thuộc, bao oan ức kéo tới là em không kiềm được mà lại thút thít khóc.

[ChanBig] Giấc mộng trăm nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ