- Nếu như xong việc rồi thì tôi xin phép.
"Toi rồi, trễ hẹn 45 phút mất rồi."
- Chan cậu ở lại, tôi có điều muốn nói. Còn lại ra ngoài cả đi.
- Rõ ạ!
Tất cả đều đi ra ngoài theo lệnh của ông Korn, Chan mất kiên nhẫn, thấp thỏm như đang ngồi trên đống lửa. Bé con chắc đang lo lắng lắm, lúc họp hắn có cảm giác điện thoại rung nhưng bất đắc dĩ hắn không nhấc máy được.
- Cậu có vẻ đang lo lắng.
- Không đâu ạ.
- Cậu lại kia bật máy lên, có thứ cậu cần phải xem.
Ông Korn uy nghiêm ngồi trên ghế bành, tay cầm ly rượu đong đưa, vẻ ngoài toát lên một vẻ quyền lực bức người. Chan chậm rãi đi lại phía máy tính trên bàn, vừa chạm vào con chuột màn hình liền sáng đèn. Hắn chết trân, vô thức cắn chặt hàm, tuy gương mặt không biến sắc nhưng bên trong hắn có một cơn bão đang kéo tới. Một loạt hình ảnh của em với hắn: ảnh khi làm việc cùng nhau, ảnh hắn xoa đầu em, ảnh trong thang máy, ảnh hắn bế em về phòng còn có cả... ảnh hắn trộm hôn lên gương mặt đang say giấc của Big.
- Cậu làm tôi bất ngờ đấy Chan.
Hắn xoay người lại đối mặt với ông Korn, thẳng người nhưng đầu lại hơi cuối xuống. Hắn biết người đối diện hắn là ai, mỗi biểu cảm của hắn đều có thể trở thành viên đạn giết chết hắn, ông Korn là một người không thể động vào được.
- Cậu có muốn giải thích gì không?
- Thưa không ạ.
- Chan... có lẽ cậu đã quên mất việc gì đã xảy ra 10 năm trước nhỉ? Có cần tôi nhắc cho cậu nhớ không?
- Tôi... đã hiểu rồi ạ.
- Tôi cũng không có ý muốn ép buộc cậu chỉ là tôi muốn chắc rằng những gì cậu làm đều đã có tính toán trước. Đừng làm những thứ vô ích, Chan. Còn nếu đã làm thì... hãy chắc chắn cậu có thể tự lãnh lấy hậu quả.
- Vâng ạ.
- Cậu giải quyết hết đống tài liệu ở kia rồi đi.
- Vâng.
——————————
- Heyyy mấy em yêuuu! Anh về rồi đây!
- Ken! Mày về sớm thế?! (Pete)
- Hoàn thành việc sớm thì về sớm thôi! Mà Big đâu rồi? Không ở cùng bọn mày à?
- Ờ... nó... nó đi thủy cung chơi rồi. (Pol)
- Giờ này á? Muộn rồi mà? Đi với ai?
- Đi... đi với... (Pol)
- Chan?
- Ơ! Mày cũng biết à?! (Arm)
"Nhưng mình vừa thấy anh ta ở phòng họp cơ mà? Không ổn rồi!"
- Ớ! Ken! Chạy đi đâu thế? Kennnn!!!
Nó vội chạy xuống hầm giữ xe, leo lên chiếc mô tô yêu thích rồi phóng vụt đi. Nó lo cho em, nó biết tuy em hay xa cách mọi người nhưng em lại vô cùng ghét cảm giác ở một mình. Bao nhiêu năm qua Big thích Chan nó biết cả, hôm nay hắn dám để em một mình, bảo bối của nó. Ken thà để bản thân đau đớn còn hơn nhìn em khổ sở.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ChanBig] Giấc mộng trăm năm
Hayran Kurgu"Trong tiếng anh, sadness hay grief đều là nỗi buồn. Tuy nhiên, điều làm grief trở nên đặc biệt chính là cảm giác thống khổ, nuối tiếc hay sự đau đớn dai dẳng hòa cùng sự trống rỗng của mất mát. Nhưng đối với em, grief đơn giản là tình yêu mà không...