Chương 13: Bạch Nguyệt Quang Bác Sĩ × Lão Nam Nhân Nhà Giàu

317 31 2
                                    

Tần Uyên đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Cố Cũng đưa Tần Tử Tuấn đến bệnh viện, quanh thân tản ra hàn khí đáng sợ, cơ hồ muốn ngưng kết thành băng.

Không biết qua bao lâu, một bình nước đá bốc lên khí lạnh xuất hiện trước mắt hắn.

Tần Uyên giương mắt, mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông thanh tú, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu linh hồn hắn, ". ”

Lâm Thanh Ninh không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh khôi phục thường sắc, như không có việc gì thu hồi nước lại.

Hắn vẻ mặt hiểu rõ, nói với Tần Uyên: "Tần tiên sinh, tôi biết anh thích Cố Cũng, vừa lúc tôi thích Tử Tuấn, không bằng chúng ta hợp tác. ”

Lâm Thanh Ninh vừa rồi thấy rõ ràng, ánh mắt Tần Uyên nhìn Cố Dã tràn ngập nhiệt tình, cơ hồ giống như núi lửa phun trào ra.

Tuy rằng rất nhanh liền biến mất không thấy, nhưng vẫn bị hắn nhạy bén bắt được.

Lâm Thanh Ninh không thể quen thuộc với ánh mắt như vậy, bởi vì hắn chính là dùng ánh mắt như vậy nhìn Tần Tử Tuấn, khổ sở ẩn nhẫn thâm tình, bức lui tình yêu nóng bỏng, cuối cùng hung hăng đả thương mình.

Hắn cảm thấy ở trên người Tần Uyên nhìn thấy bóng dáng của mình, khó tránh khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Lâm Thanh Ninh chắc chắn Tần Uyên sẽ đáp ứng giao dịch của hắn, chỉ cần hai người bọn họ hợp tác, nhất định có thể chia rẽ Cố Cũng cùng Tần Tử Tuấn, đến lúc đó tự nhiên là đều vui mừng.

Nhưng không nghĩ tới chính là, khóe môi nam nhân chậm rãi gợi lên một tia trào phúng cong, đôi môi mỏng khẽ mở ra nói: "cậu cũng xứng? ”

Ba chữ ngắn ngủi trong nháy mắt làm cho Lâm Thanh Ninh thay đổi biểu tình, mặt một trận đỏ một trận trắng, cảm thấy mình giống như một tên hề buồn cười.

Tần Uyên xoay người rời đi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lâm Thanh Ninh một cái, hắn rõ ràng cái gì cũng không làm, lại làm cho Lâm Thanh Ninh cảm giác được một loại nhục nhã lớn lao.

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Uyên, gắt gao cắn môi.

Tần Uyên tắm rửa thay quần áo ở quyền quán, quanh thân đều tản ra khí thế u ám, giống như Diêm La vương, không ai dám tới gần một bước.

Hắn ngồi trong phòng nghỉ, lấy điện thoại di động ra bấm một cuộc điện thoại, "Đồ đạc có lấy được không? ”

Đối phương nói: "Lấy được rồi, Tần tiên sinh. ”

Tần Uyên đôi mắt đen sâu không lường được, so với giếng cổ còn u ám đáng sợ hơn, "Lập tức gửi cho tôi. ”

Những gì hắn ta muốn, sẽ tự mình cướp.

Không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai.

Ta Bị Bắt Đương Công Sau Thật Hương [Xuyên Nhanh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ