Chương 20: Bạch Nguyệt Quang Bác Sĩ × Lão Nam Nhân Nhà Giàu

261 26 0
                                    

Tần Uyên tan tầm về nhà, liền nhìn thấy Cố Cũng khập khiễng đi trước mặt hắn, liền ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Cố Cũng "??? ”

Gã này đột nhiên quan sát cậu làm gì?

Không phải là hoài nghi cậu chứ?

Cố Cũng đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Tần Uyên bất thình lình mở miệng nói: "Tiểu Hoa, em què không phải chân phải sao? Tại sao bây giờ lại đổi chân trái? ”

Cố Cũng trong lòng nhất thời "lộp bộp" một chút, không phải chứ? Cậu lại què sai chân!

Cậu cơ hồ là theo phản xạ có điều kiện thay đổi một chân què, sau đó làm bộ như không có việc gì phát sinh, tính toán lặng lẽ bỏ chạy...

Nhưng mà một giây sau, Cố Cũng cảm giác được thân thể nhẹ nhàng, cả cơ thể bay lên trời, bị Tần Uyên một tay xách lên, bên tai là thanh âm trầm thấp từ tính của hắn.

"Tôi lừa em, là chân trái."

Cố Cũng vài giây mới phản ứng lại, mình phạm phải sai lầm cấp thấp cỡ nào.

Tần Uyên cậu nam nhân này vậy mà lại lừa cậu!

Mà cậu một con chó thông minh có linh hồn nhân loại cư nhiên bị lừa! Xong đời!

Cố Cũng giương nanh múa vuốt giãy dụa trong tay Tần Uyên.

Nhưng mà lại là vô ích, Tần Uyên gắt gao xách cậu, để cho cậu cùng mình cùng một độ cao đối mặt, "Ai dạy em, vậy mà học được lừa gạt người khác? ”

"Gâu gâu." Cố Tiểu Cẩu giả vờ nghe không hiểu, hắn chẳng qua chỉ là một nhỏ ngây thơ đáng yêu mà thôi, chó con có thể có cái gì xấu xa đây!

Tần Uyên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nghiêm túc, nói với Cố Cũng: "em có biết tôi lo lắng cho em đến mức nào không? ”

Cố Cũng: Lo lắng mù quáng, cậu ăn ngon ngon, thân thể tốt gấp bội, làm sao có thể bởi vì một cái tát mà tàn tật.

Thấy cậu nhìn đông nhìn tây, bộ dáng không biết hối cải, ngữ khí Tần Uyên nhất thời trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói: "Tôi nhất định phải giáo dục em thật tốt mới được. ”

Mắt chó con của Cố Cũng nhất thời mở tròn.

Giáo dục? Làm thế nào để giáo dục?

Tên cẩu nam nhân này lại muốn đánh cậu một lần nữa phải không?

Hắn ta có tin cậu bỏ nhà đi không?

Tần Uyên đặt Cố Cũng xuống đất, thuận tay trả lại cho cậu một cái nơ nhỏ bị lệch, sau đó mới căng mặt nói: "Tịch thu đồ ăn vặt, mặt đối vách tường suy nghĩ đi. ”

Tịch thu đồ ăn vặt, mặt đối vách tường suy nghĩ quá nhiều nhàm chán, Cố Cũng vì trốn tránh trừng phạt, lập tức sử dụng đòn sát thủ của mình —— bán manh.

Không biết có phải là nguyên nhân thân thể nhỏ hay không, hắn cũng không tự giác nhiễm thói quen chó con, thích ăn vặt thích làm nũng, cả người đều trở nên ấu trĩ, lúc này hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

Ta Bị Bắt Đương Công Sau Thật Hương [Xuyên Nhanh]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ