Chương 10
Bắt đầu một tuần mới, Cố Biệt Đông đi học mang theo nhiệm vụ mà ông cậu nhà mình đã giao cho, nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, chính là nếu người đẹp Trần có hỏi “Trước đây cậu của em có bao nhiêu người bạn gái?” thì sẽ trả lời là “Mười”. Nhưng, nhưng một câu trả lời khoác lác như vậy, cậu thực sự rất khó có thể mở miệng.
Từ thứ Hai cho tới hôm nay, trong lòng cậu luôn cầu trời khấn phật, đừng để cho người đẹp Trần hỏi cậu câu này, nếu không sẽ xấu hổ muốn chết.
Cũng có thể là ông trời chiếu cố, cũng có thể là ông cậu nhà mình ảo tưởng quá nhiều, cho đến tận thứ Bảy, cậu không vẫn không bị người đẹp Trần gọi đến trò chuyện riêng tư, dần dần cậu cũng quên mất điều đó.
Sáng thứ Bảy học bù nửa buổi, tiết thứ hai là tiết Toán, nhưng cô giáo trẻ tuổi nhân hậu kia lại không thể chịu đựng được đám hỗn thế ma vương lớp 9/2 này. Trần Nhiễm Âm không còn cách nào khác là phải tự mình ra tay phá núi dọa hổ.
Cô lại đi vòng ra khỏi tầng hai, lặng lẽ đi đến cửa sau của lớp trước khi vào tiết ba.
Mấy đứa con trai đứng ở hành lang ngoài cửa nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm đầu tiên, nhưng sắc mặt của cô hình như không được tốt cho lắm, thoạt nhìn chính là tới xử lý bọn họ, nên bọn họ cũng không dám kêu một tiếng, vội vàng chạy về lớp, thành thành thật thật trở về chỗ ngồi của mình, nhanh chóng rút cuốn sách Toán từ dưới hộc bàn ra, đồng thời nhỏ giọng nhắc nhở những người xung quanh: “Chim Ưng tới, ở cửa sau đấy”.
Chim Ưng là biệt danh mà bọn họ đặt cho Trần Nhiễm Âm, tượng trưng cho quyền lực, thủ đoạn sắc bén, không dễ đụng vào.
Cô giáo dạy tiếng Anh tên là Lý Tư Miên, biệt danh “Bạch Dương”, dễ thương, hoạt bát, tốt tính và hòa đồng.
Cô giáo dạy ngữ văn Chu Lệ Hồng lại có biệt danh là “Độc Vương”, bởi vì bà ta cùng với “Diệt Tuyệt Sư Thái” Lý Phấn Phương là cùng một giuộc, ở sau lưng kiện bọn họ những chuyện vụn vặt, còn thích làm ra những hành động quái dị với bọn họ, thực sự rất thâm độc!
Danh tiếng của “Chim Ưng” vang xa, chỉ mất một lúc mà lớp học hỗn loạn đã lập tức im bặt, mọi người đều trở nên căng thẳng.
Trong suốt thời gian đó, Trần Nhiễm Âm vẫn giữ im lặng, khoanh tay từ cửa sau bước vào, vẻ mặt không chút thay đổi dạo quanh một vòng lớp học.
Cô nện những bước chân đều đặn và chậm rãi, dường như mỗi bước chân đều giẫm lên tiếng trống của lòng người, ẩn chứa đầy tính răn đe.
Cuối cùng, cô dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Cố Biệt Đông, vươn tay gõ gõ lên chiếc bàn trống không của cậu, trầm giọng hỏi: “Sách Toán đâu?”
Cố Biệt Đông ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ nhìn “Chim Ưng”, nhỏ giọng nói: “Quên mang theo ạ.”
Trong chuyến thăm nhà lần trước, cậu ta vẫn còn ba phần can đảm để đối đầu với “Chim Ưng”, nhưng sau chuyến thăm đó, dũng khí của cậu ta đã không còn nữa, bởi vì mối quan hệ giữa “Chim Ưng” và ông cậu nhà mình rõ ràng là không bình thường, lỡ như…thực sự ông cậu nhà mình để mắt tới “Chim Ưng”, cậu ta không chừa lại mắt mũi cho “Chim Ưng” thì cũng không được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?
Short StorySau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Trần Nhiễm Âm nhậm chức tại trường Trung học số 2 Đông Phụ, trở thành một "cô giáo quốc dân". Trong lớp có một học sinh nam cá biệt, song hoàn cảnh lại vô cùng đáng thương, cha mẹ đều đã mất, người giám hộ duy nhấ...