A Lệ vẫn còn dè chừng nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định kia thì nàng biết hôm nay không thể không nói.
"Ca ca, muội đang rất thích mà cũng không phải thích hình như là yêu một người, muội không xác định đó gọi là thứ tình cảm gì" chưa nói gì đến Thái Anh nhưng muốn nghe Trí Tú nói thế nào là yêu là thích dù sao Trí Tú cũng có vợ rồi tình cảnh này nhất định sẽ biết chút ít.
"Thì ra tiểu muội muội của ta là có người để ý, ca nghĩ là yêu là thích không quan trọng, thích một người là quan tâm cảm nhận của họ nhưng yêu một người là muốn biết cảm nhận của họ về mình, quan trọng là khi ta ở bên cạnh người ấy cảm giác như thế nào, hạnh phúc có, đau khổ có nhưng đừng để những thứ đó chỉ thuộc về một phía như vậy thì thật đau khổ" không biết Trí Tú là đang nói bản thân hay nói cho A Lệ nghe.
"Muội rất muốn biết cảm nhận của người kia đối với mình nhưng lại sợ, sợ sẽ mất đi mãi mãi thà là không nói để giữ trong lòng ít ra muội vẫn có thể ở bên cạnh người ta"
"Nói muội ngốc quả không sai, nếu muội không nói thì tình cảm sẽ không bao giờ được đáp lại, nếu là ca, ca sẽ nói, có thể sẽ bị từ chối nhưng ít ra ở đâu đó trong tim họ vẫn có ta một chỗ dù rất ít, còn không nói suốt đời chỉ là bằng hữu, nhìn bằng hữu như vậy yêu thương, hạnh phúc bên người khác thì lúc đầu từ bỏ còn hơn. Nếu không thể để người đó yêu mình thì hãy để người đó nhớ mình, nhớ không bao giờ quên, muội hiểu không?"
Trí Tú đang lấy chuyện của bản thân mà khuyên nhủ A Lệ, xem ra lần tâm sự này không chỉ giúp một mà cả hai người.
"Nhưng muội không dám, người muội yêu không bình thường..."
"Người đó có vấn đề gì sao?" nghe câu nói cùng cái ôm đầu của A Lệ mà Trí Tú đoán mò.
"Không, người đó không chỉ bình thường, lại dịu dàng ân cần chăm sóc muội, người đó tuy bề ngoài có dáng vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng bên trong lại quật cường, nghiêm nghị, bên ngoài là tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lòng luôn ấm áp, lại còn rất xinh đẹp" cứ mơ mơ màng màng nói mà không chịu suy nghĩ, trong lòng A Lệ, Thái Anh là như vậy hoàn mỹ.
"Haha sao ta nghe muội nói cứ như đang tả một cô nương nha" Trí Tú tuy là chọc ghẹo nhưng lại đúng vấn đề.
"Ca ca thối cười cái gì, muội là đang nói cô nương thì làm sao, chưa gì mà muốn gây chuyện" nghe giọng cười của Trí Tú, A Lệ muốn bóp chết con người này.
"Cái gì? Ca nghe không lầm chứ, cô nương? Muội thích... à không, là yêu một cô nương?" Trí Tú đúng thật là ngạc nhiên, không tin vào tai mình, muốn hỏi lại A Lệ cho tường tận, nói gì chứ A Lệ nổi tiếng là quậy phá.
"Sao nào, ca thấy muội đúng thật là không bình thường sao, muội cũng rất giận bản thân sao lại đi thích một cô nương" A Lệ sợ Trí Tú sẽ hướng mình nói lời nặng nhẹ, tình cảm huynh muội mới có được, có thể sẽ mất đi chỉ trong giây lát.
"Có gì mà không bình thường, thế trên đời này cái gì là bình thường, người ta chỉ nhìn phiến diện, chỉ biết cảm nghĩ của bản thân mà xem thường tình cảm của muội, họ chưa bao giờ là muội hay đặt mình vào vị trí của muội để xem xét thì không cần quan tâm cảm nghĩ của họ, bản thân cứ vui vẻ mà sống, không ai sống giùm ai, cũng không ai sống hai lần, đời người chỉ có một nên muội không cần phải bận tâm, cứ vui vẻ mà sống hết quãng đời, ca ủng hộ muội"
![](https://img.wattpad.com/cover/326689196-288-k43814.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Thiên Duyên Tiền Định
FanfictionMột người là nữ cải nam trang. Một người đã có người thương. Làm sao vừa lòng với việc ban hôn này? Nhưng không có lý do từ chối, đến cuối cùng vẫn là cưới. cover.