Chương 79

108 9 0
                                    

Trời ạ! Cô nãi nãi của ta, thì ra đây chính là cái ngươi gọi là ngoan ngoãn đi theo?! Lăng Giản nhìn gương mặt giăng đầy mây đen của Ngọc Linh Lung, không khỏi rụt cổ một cái, ngượng ngùng mỉm cười với Ngọc Linh Lung, giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng: "Linh Lung, chuyện này không phải ta bảo các nàng làm, ngươi.... Đừng trách ta, ta thật không nghĩ đây là Nhược Y nói ách.... Cho ngươi ngoan ngoãn đi theo."

Trừng! Lại trừng! Lại trừng nữa!

Suy nghĩ duy nhất của Ngọc Linh Lung lúc này là muốn cắn chết Lăng Giản, nàng nên tin người này sao? Vừa rồi ở quán cà phê, hai nữ nhân kia luôn miệng nói Lăng Giản gợi ý các nàng làm như vậy, nếu không phải Lăng Giản mọi cách khổ cầu, các nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đường đột như vậy. Hiện tại hay rồi, Lăng Giản cư nhiên không thừa nhận là nàng chỉ điểm, còn đem trách nhiệm đẩy cho người khác. Từng tuổi này, Ngọc Linh Lung ngoại trừ xem cái gọi là điểm huyệt trong truyền thuyết ở trên TV, thì chưa từng chân chính trải qua loại cảm giác dày vò nói không thể nói, động không thể động này?! Được! Lăng Giản, ngươi giỏi! Rất giỏi! Ngươi chờ cho ta, các ngươi đều chờ cho ta!!!
"Đồ ngốc, chuyện này là ngươi giao cho bọn ta toàn quyền xử lý, nếu Ngọc Linh Lung đã đến, vậy chúng ta lên đường đi." Lam Nhược Y đắc ý nhướng mày với Ngọc Linh Lung, cố ý ôm cổ Lăng Giản, ngồi trên đùi nàng, phân phó tài xế lập tức lái xe.

" Ách..." Cảm giác được xe đã nổ máy, Lăng Giản thật sự không biết nên có phản ứng gì. Là nàng để Lam Nhược Y toàn quyền xử lý, nhưng nàng không bảo hai tỷ muội họ trực tiếp điểm huyệt Ngọc Linh Lung rồi mang đi a! Cứ như vậy mà mang Ngọc Linh Lung đi, nàng ấy nhất định sẽ hận chết nàng! Quay đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, quả nhiên....Khuôn mặt đen đến không thể đen hơn ngoại trừ nghiến răng nghiến lợi thì chính là nghiến răng nghiến lợi. Thậm chí, ánh mắt đó... Thực sự là định dùng dao lóc thịt nàng từng miếng từng miếng ăn tươi!
"Chuyện này... Nếu không, hay là giải huyệt để nàng trở về đi, thừa dịp còn chưa ra khỏi thành phố B. Ta, ta tuy rằng không hy vọng cùng nàng... Nhưng, nếu như nàng đã lựa chọn như vậy, ta tôn trọng." Lăng Giản vươn tay kéo kéo Lam Thanh Hàn, hy vọng nàng có thể giải huyệt cho Ngọc Linh Lung. Ai biết Lam Thanh Hàn người ta căn bản giả vờ không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần không nói chuyện còn giục tài xế muốn anh ta lái xe nhanh một chút.

Được rồi, Thanh Hàn không chịu giải huyệt, vậy cũng chỉ có thể nhờ Hứa Linh Nhược giải huyệt thôi. Lăng Giản quay đầu nhếch miệng cười với Ngọc Linh Lung, nói: "Linh Nhược, ngươi giúp ta giải huyệt đạo cho Ngọc Linh Lung đi."

" Thanh Hàn còn không đồng ý, sao ta có thể làm. Lăng Giản, Thanh Hàn hy vọng ngươi vui vẻ, nếu như mang nàng đi có thể khiến ngươi vui vẻ thì ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nếu như nàng yêu ngươi, nhất định sẽ hiểu được dụng tâm của ngươi, cũng sẽ không trách ngươi." Hứa Linh Nhược nói xong, mặt ngoài là suy nghĩ vì Lăng Giản, nhưng thật ra là.... Vừa rồi lúc Lăng Giản quay đầu nhìn Ngọc Linh Lung thì Lam Thanh Hàn đã đoán trước suy nghĩ của nàng, hơn nữa còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Hứa Linh Nhược nghe theo.
"Chuyện này...." Trong số các nữ nhân ngoại trừ Hứa Linh Nhược và Lam Thanh Hàn thông hiểu điểm huyệt, thì những người khác căn bản ngay cả da lông cũng không biết. Hiện tại các nàng đồng thời cự tuyệt yêu cầu của Lăng Giản, nàng không thể làm gì khác hơn là đối diện ánh mắt phức tạp của Ngọc Linh Lung, bất đắc dĩ nhún vai nói: "Linh Lung, ta không phải cố ý muốn làm như vậy. Ta, ta thật sự không hy vọng cùng ngươi biến thành người xa lạ vĩnh viễn không gặp lại ngươi...Ngươi đừng trách các nàng, đều là lỗi của ta... Nếu như đến lúc đó ngươi muốn phạt, muốn oán, tìm một mình ta là được rồi .... Đừng trách các nàng."

" Được rồi! Đồ ngốc, Ngọc Linh Lung yêu ngươi như vậy, sao lại nhẫn tâm phạt ngươi? Ngươi nha, cất trái tim lương thiện của mình vào bụng đi, đợi nàng vào hoàng cung, tất nhiên sẽ thích cuộc sống ở nơi đó!" Lam Nhược Y có hàm ý vuốt ve xương quai xanh hiển lộ bên ngoài của Lăng Giản, nàng mềm yếu tựa vào Lăng Giản, vươn tay vuốt ve gò má trắng noãn nhẵn nhụi của Ngọc Linh Lung, mị thanh mị khí nói: "Khó trách đồ ngốc lại yêu thích! Làn da thật là tốt, làm cho người ta rất ao ước!"
Trừng mắt! Lại trừng mắt!

Ngọc Linh Lung chỉ hận bây giờ bị điểm huyệt, vốn hai chân còn có thể cử động, nhưng kết quả mới vừa ngồi trên xe, Lam Thanh Hàn liền thầm giở trò khiến nàng ngay cả nửa người dưới cũng không thể động. Những nữ nhân này của Lăng Giản quả nhiên không một người nào tốt lành! Lẽ nào bởi vì yêu Lăng Giản mới nguyện ý cùng nàng chia sẻ sao? Nếu là như vậy thì quyết định của nàng là đúng! Chỉ là....các nữ nhân này sao lại điên đảo thị phi, nhất là Lam Nhược Y! Tốt lắm, thù này nàng sẽ nhớ kỹ!

"Cái kia....cái đó...." Luôn cảm thấy không khí trong xe quá mức quỷ dị, "cái đó" cả nửa buổi nhưng Lăng Giản chỉ có thể ôm eo Lam Nhược Y, nói với tài xế: "Cái đó, tài xế a! Làm phiền ngươi nhanh lên một chút đi, khụ... Ta sốt ruột."

Đúng vậy! Nàng thật sự sốt ruột! Nàng hiện tại thật sự không muốn tiếp tục ngồi ở trong xe nữa, cho dù Ngọc Linh Lung bây giờ bị điểm huyệt nói không ra lời cũng không thể động đậy, nhưng oán niệm vô hạn của nàng cũng đủ làm cho cả người Lăng Giản phát lạnh rồi. Còn có Lam Thanh Hàn các nàng là chuyện gì xảy ra, vì sao cười quỷ dị như vậy. Nếu như nói trong xe còn có người bình thường, vậy thì ngoại trừ con cừu nhỏ vẻ mặt ngây thơ, cũng chỉ có Nhứ Yên hiền lành rụt rè và .... Được rồi, là Linh Nhược đi, tuy rằng nàng ấy vừa rồi đã cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Lúc xe đến Thượng Thanh đạo quan đã là mười giờ tối, lúc đoàn người Lăng Giản xuất hiện trước mặt đạo trưởng, hắn thiếu chút nữa bị Ngọc Linh Lung không thể cử động không thể nói chuyện trừng đến thu nhỏ lại. Tuy rằng các nàng rời khỏi đạo quan đã một đoạn thời gian, nhưng đạo trưởng vẫn nhớ kỹ tiểu cô nương xinh đẹp nhu thuận tên Thiện Tuyết Nhu. Tấm tắc, tấm tắc.... Đạo trưởng mở cửa sổ ra nhìn màn đêm buông xuống, nói: "Các ngươi thật sự không còn thời gian nữa, nếu như hôm nay không đến, chỉ sợ vĩnh viễn cũng đừng mong trở về!"

" Đạo trưởng ngươi đừng hù dọa người khác, nói cái gì vĩnh viễn cũng đừng mong trở về, không phải bọn ta đã đứng ở chỗ này rồi sao?" Lăng Giản bất đắc dĩ nở nụ cười, từ trước đến nay nàng không thích đến sớm, luôn luôn tính toán thời gian vừa đúng. Đặt tay nải lên bàn, Lăng Giản xoay lưng về phía mọi người và tìm kiếm lung tung thứ gì đó, sau đó đem vài cái hộp nhỏ phân tán nhét vào túi áo, không cho để các nữ nhân
"Được được, là lão đạo lắm mồm. Lăng Giản, hành lý của các ngươi vẫn nên đặt ở đây đi, người có thể đi... Nhưng đồ vật thì không nhất định có thể mang theo." Đạo trưởng nhìn mấy rương hành lý để dưới đất, hành lý không tính là nhiều, chỉ là một số vật dụng. Chỉ là người này.... Đạo trưởng bước đến vỗ vai Lăng Giản, hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi tuy rằng mệnh cách kỳ lạ, người ở bên cạnh ngươi cũng sẽ bởi vì ngươi mà sản sinh liên quan. Nhưng, nếu ngươi mang theo nhiều người như vậy, chỉ sợ sẽ có người.... Thất lạc."

" Thất...lạc? Ý của đạo trưởng là?" Lăng Giản theo bản năng nhìn lại, ngoại trừ Ngọc Linh Lung, trên mặt những người khác đều là hưng phấn và mừng rỡ, đâu còn có điều lo lắng đối với chuyện có thể xảy ra.

" Chính là trong quá trình chuyển kiếp sẽ rơi xuống một nơi bất đồng với những người khác, mặc dù là ở cùng một triều đại."
"Sẽ không, lúc đầu ta và Thanh Hàn các nàng xuyên không trở về cũng không thất lạc nhau, không phải sao?" Lăng Giản nỗ lực trấn an bản thân, nàng chất hành lý của các nữ nhân vào góc tường, xoay người nắm tay Lam Thanh Hàn, nói: "Chúng ta đi ăn chút gì trước đã, lát nữa ta dẫn các ngươi đi hóng mát ngắm trăng, cũng để cho các ngươi xem bầu trời đêm nơi này và Lam triều có gì khác nhau."

" Được được! Đúng lúc người ta cũng đói bụng rồi! Về phần Linh Lung cô nương, người ta thấy nàng có vẻ không đói, nên nhất định là ở chỗ này nghỉ ngơi đi. Tuyết Nhu muội muội, có lẽ ngươi nhất định là đói bụng rồi đúng không? Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đi." Lam Nhược Y thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nàng cố ý khoác tay Thiện Tuyết Nhu ngay trước mặt Ngọc Linh Lung, nhìn khuôn mặt Ngọc Linh Lung càng ngày càng đen nàng càng hài lòng, bước chân cũng đặc biệt nhẹ nhàng.
Lăng Giản! Ngươi chờ cho ta! Thật không ngờ, ngoại trừ ta....Còn có một Thiện cô nương đi theo ngươi. Ngươi chờ cho ta, đừng tưởng rằng có mấy nữ nhân làm chỗ dựa cho ngươi thì ta không trị được ngươi! Chờ xem! Lão nương kê đơn độc chết ngươi!

" Ách..." Một bên là các nữ nhân chờ ăn cơm, một bên là Ngọc Linh Lung bị điểm huyệt đạo. Lăng Giản rất rõ ràng, mặc kệ chọn bên nào thì kết cục cũng sẽ thê thảm vô cùng. Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Giản rụt cổ tránh khỏi ánh mắt sắc bén của Ngọc Linh Lung, nói: "Cái kia, các ngươi ăn đi.... Ta không đói bụng, ta ở bên ngoài ngồi là tốt rồi, nhìn màn đêm dần buông xuống, cũng tốt lắm, ha ha!"

Coi như ngươi thông minh!

Coi như ngươi thông minh!

Ngọc Linh Lung hừ lạnh trong lòng, các nữ nhân cũng mắt lạnh liếc nàng một cái. Chỉ tiếc, Lăng Giản không có công năng đặc biệt có thể nhìn thấu nội tâm của nữ nhân, nhìn thấy các nữ nhân đi rồi nàng mới sâu đậm nhìn Ngọc Linh Lung, có chút cô đơn ngồi trên bậc thang nhìn trời không nói gì. Lăng Giản như vậy, đạo trưởng cũng không nói thêm gì, hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm phất trần đi ra khỏi phòng. Hôm nay là ngày cửu tinh liên châu, hắn cũng không thể đi quá gần Lăng Giản, để tránh bị liên lụy cùng nhau đưa về Lam triều.
Tiếp cận giờ hợi, Lăng Giản bị các nữ nhân thật chặt chen lấn ngồi ở chính giữa, nhìn bầu trời đêm hưng phấn, khẩn trương. Ngọc Linh Lung đã bị ép ngồi bên cạnh Lam Nhược Y, lúc này vẻ mặt tức giận chịu đựng hành vi cợt nhả đủ kiểu của đối phương. Chết tiệt! Lửa giận trong lòng Ngọc Linh Lung rất có xu thế bạo phát.....Sờ chỗ nào không được, ngươi lại sờ ngực ta làm gì! Còn vừa sờ vừa ước lượng, đây là bị bệnh gì!

Sao? Đang lúc trầm mặc, Lăng Giản đột nhiên trông thấy một đạo hồng quang chói mắt phía chân trời, trong đầu tức thì xuất hiện cảm giác đau đớn như lần đầu xuyên không. Đau! Ta van ngươi! Lần này đừng đập vào ta, thật sự đừng đập! Đừng.... Hai chữ phía sau còn chưa nói hết, Lăng Giản đã bị vật thể không biết tên đập đến thất điên bát đảo, ý thức mông lung, nàng còn đang thấp thỏm lo lắng cho các nữ nhân và nghĩ sắp gặp được Nguyễn Hân cùng Ngữ Thần nha đầu. Chỉ là, theo cảm giác mong chờ càng ngày càng sâu, cảm giác vô lực cũng càng rõ ràng, mãi đến khi triệt để mất đi ý thức.
" Chết tiệt! Kẻ trộm từ đâu đến! Sao lại đè trên người trẫm.... Lăng, Lăng Giản? Là ngươi?!" Bên tai Lăng Giản truyền đến giọng nói mừng rỡ quen thuộc, nàng nỗ lực mở mắt, nhưng thân thể lại giống như không phải của mình, hoàn toàn không có sức lực.

" Lăng Giản.... Ngươi có biết ta tìm ngươi tìm rất vất vả hay không! Nếu không phải người và các tỷ tỷ đã trở về, ta sẽ đích thân xuất cung tìm các ngươi! Lăng Giản, ta rất nhớ ngươi, ngươi rốt cuộc đã đi nơi nào? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Lăng Giản.... Ngươi, ngươi có thể đứng lên trước được không? Ngươi ép đến ta không thở được, còn nữa.... Vì sao ngươi lại ăn mặc quái dị như vậy? Lăng Giản....đồ ngốc! Ngươi... Ngươi...?! Người đâu! Truyền.... Tỷ tỷ?! Các ngươi...?!"

Hồng Bài Thái Giám Tục ( Nam Vũ Mệnh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ