Chương 91

104 6 1
                                    

Trở lại Càn Thanh cung, Lăng Giản cực kỳ nghiêm túc giả bút tích của Lam Thanh Hàn để phê tấu chương. Hứa Linh Nhược an vị bên cạnh nàng, yên tĩnh nhìn nàng cử bút, chấm mực, viết xuống. Nàng vốn cũng không phải người nhiều lời, phần lớn thời gian đều trầm mặc không nói, tự làm việc của mình. An tĩnh bồi bên cạnh nàng như bây giờ, yên lặng nhìn thần sắc chuyên chú của nàng.
"Lăng Giản...." Hứa Linh Nhược nhìn Lăng Giản đặt bút phê lên tấu chương, muốn nói lại thôi. Thật ra, từ lúc các nàng trở về hoàng cung, trong lòng nàng vẫn tồn tại một tâm sự không tính là tâm sự. Vốn tưởng rằng phần tâm sự này sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian, nhưng hôm nay Thiện Tuyết Nhu đã tìm đến nơi này thì nàng không còn muốn chôn dấu phần tâm sự vốn không thuộc về mình nữa.

"Làm sao vậy?" Lăng Giản ngẩng đầu khó hiểu nhìn Hứa Linh Nhược. Hình như Linh Nhược có gì đó muốn hỏi....

"Ta... Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề." Hứa Linh Nhược cúi đầu, sợ Lăng Giản nghĩ lung tung, nên lại bổ sung: "Vấn đề này thật ra cũng không quan trọng, nhưng....Ta vẫn hy vọng ngươi có thể thành thật trả lời."

"Huh? Ngươi hỏi đi, ta hứa với ngươi, bất kể là vấn đề gì, ta cũng sẽ trả lời thành thật."
"Lăng Giản, ngươi yêu Khương Lạc sao?"

Yêu, Khương Lạc sao? Tựa hồ đã rất lâu không nghe đến cái tên này, lại tựa hồ.... vẫn luôn tồn tại trong lòng Lăng Giản. Lúc Hứa Linh Nhược đưa ra vấn đề này, theo bản năng, Lăng Giản nắm chặt bút lông. Nàng nhìn Hứa Linh Nhược, không hiểu sao nàng ấy lại đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy: "Ha ha, sao lại đột nhiên nhắc tới nàng ấy? Ngươi biết ta và nàng ấy đã.... Đã không có loại quan hệ đó nữa."

"Lăng Giản, ta biết các ngươi đã không có loại quan hệ đó nữa. Ta chỉ muốn biết trong lòng ngươi....có còn yêu nàng hay không. Trước khi chúng ta quay về, ngươi không đi tìm nàng, cũng không đề cập. Ta biết ngươi làm vậy vì sợ ta nghĩ lung tung. Nhưng ta không hiểu... Vì sao ngươi có thể dẫn Linh Lung tỷ tỷ và Tuyết Nhu muội muội theo, lại.... Lại không chịu cho Khương Lạc một cơ hội. Có phải vì bận tâm đến cảm thụ của ta không? Lăng Giản, ta hỏi vậy không phải muốn nói thay nàng, càng không phải có ý thăm dò. Ta chỉ hy vọng ngươi nói rõ ràng cho ta biết, trong lòng ngươi, Khương Lạc đã từng rời bỏ ngươi, đại biểu cho điều gì...."
"Nàng...." Nhìn Hứa Linh Nhược, đáy mắt Lăng Giản có một tia ưu thương. Nàng nắm tay Hứa Linh Nhược, áp vào gò má mình, trầm giọng nói: "Nàng là mối tình khắc cốt ghi tâm, là thanh xuân vĩnh viễn không thể quay trở lại của ta. Ta đem tất cả tình cảm của nàng chôn vùi dưới đáy lòng, không chạm đến, cũng không hoài niệm. Nhưng ta cũng không quên đi, ta chỉ cất giấu nó thôi, không hơn. Không kể với nàng những gì ta đã trải qua, không tha thứ, cũng không mang nàng trở về, một phần là vì không muốn làm ngươi thương tâm suy nghĩ lung tung. Một phần khác, là bởi vì ta biết..... Nàng đến nay vẫn không thể từ bỏ công ty mà ba nàng để lại, cho nên.... ta không muốn để nàng đối mặt với sự lựa chọn ban đầu một lần nữa. Nếu nàng vẫn lựa chọn công ty của ba mình, lòng ta.... sẽ vỡ nát thêm lần nữa. Hơn nữa, ta đã có các ngươi rồi, ta và nàng càng không cách nào trở lại như lúc đầu. Ngươi biết không? Tình cảm một khi đã có vết nứt thì cho dù may vá hoàn chỉnh, vẫn sẽ lưu lại một vết sẹo. Ta và Khương Lạc chính là như vậy."
"Linh Nhược, ngươi biết không? Thật ra nhiều lúc ngươi luôn có thể khơi dậy tâm sự chôn dấu trong lòng ta. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, sự tồn tại của ngươi là độc nhất vô nhị. Ngươi là ngươi, Khương Lạc là Khương Lạc..... Nàng là người ta chôn dấu dưới đáy lòng, mà các ngươi, là người ta muốn bảo vệ suốt đời, bầu bạn suốt đời. Ta đã từng trao cho nàng tất cả thanh xuân.... Hiện tại, sau này, ta sẽ đem tất cả tình yêu dành cho các ngươi. Ngươi hiểu không? Đáp án này...."

"Ta hiểu.... Lăng Giản, ngươi yên tâm, tuy ta.... Ta biết ngươi cũng không xem ta là Khương Lạc. Nhưng, ta muốn nói cho ngươi biết, ta... Ta.... Ta sẽ yên ngươi, yêu thay cả phần của Khương Lạc." Đối với người ít nói như Hứa Linh Nhược, những lời này đã hao phí hơn một nửa dũng khí và toàn bộ tình cảm của nàng. Nàng biết vấn đề này không nên tồn tại cũng không nên hỏi, nhưng hôm nay đã hỏi rồi, Lăng Giản lại cho nàng đáp án nàng mong muốn, như vậy.... Nàng cũng sẽ tôn trọng đáp án này, giống như nàng đã nói, nàng sẽ yêu Lăng Giản gấp bội.
"Thật ngốc, chúng ta không đề cập đến đề tài này nữa. Được rồi, khó khăn lắm mới ở bên ta...Không cho phép ngồi xa như vậy, thành thật ngồi trên đùi ta đi."

"Ngươi.... Ngươi thật là...." Hứa Linh Nhược bị Lăng Giản ôm chặt dở khóc dở cười, đang muốn tiếp tục nói gì đó thì thân ảnh thon gầy của Thiện Tuyết Nhu liền xuất hiện trong Càn Thanh cung. Có lẽ đã lâu nàng không gặp Lăng Giản, nên mới chủ động đến tìm Lăng Giản.

"Ai? Tuyết Nhu, đến một mình à? Bên Nhiễm Lê cung đã sắp xếp xong rồi sao?" Thấy Thiện Tuyết Nhu, Lăng Giản cũng không có nửa điểm giác ngộ phải buông Hứa Linh Nhược ra, càng không có chút cảm giác ngượng ngùng. Ngược lại Hứa Linh Nhược vốn là rụt rè, dĩ nhiên không muốn để người khác nhìn thấy nàng và Lăng Giản thân mật. Không đợi Lăng Giản chủ động buông tay, Hứa Linh Nhược liền đẩy nàng ra để đứng lên, thậm chí giữ khoảng cách nửa bước với Lăng Giản.
"Nhứ Yên tỷ tỷ đã an bài xong tất cả. Ta muốn đi dạo một mình, dù sao xưa nay chưa từng thấy qua hoàng cung, kết quả đi mãi đi mãi, liền đến chỗ này." Thiện Tuyết Nhu hơi cúi đầu, nàng tựa hồ rất tò mò với bày trí của Càn Thanh cung, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh. Nhìn thấy Hứa Linh Nhược đứng dậy từ trên người Lăng Giản, Thiện Tuyết Nhu ngượng ngùng hỏi: "Ta....có phải ta đã làm phiền các ngươi hay không?" Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng lại không hề có ý xoay người rời đi, trái lại tiếp tục đứng tại chỗ, ánh mắt không ngừng đảo qua tấu chương chồng chất như núi trên thư án.

"Không có, ngươi đến thật đúng lúc, ta phải trở về Lạc Phàm Điện, vậy nhờ muội muội ở đây cùng Lăng Giản." Hứa Linh Nhược gật đầu với Thiện Tuyết Nhu, cảm giác được ánh mắt u oán của Lăng Giản, Hứa Linh Nhược đi được hai bước thì dừng lại. Nàng do dự chốc lát rồi xoay người bước đến bên cạnh Lăng Giản, cực nhanh in một nụ hôn lên môi Lăng Giản, sau đó xấu hổ chạy ra ngoài.
Được rồi, vừa rồi còn nói sẽ càng thêm yêu nàng, lúc này cư nhiên chắp tay dâng nàng cho người khác. Cũng may trước khi đi nàng đã đồng ý chủ động hôn người kia một cái! Lăng Giản đưa tay vuốt ve cánh môi vừa bị Hứa Linh Nhược hôn qua, đối diện ánh mắt nghi hoặc của Thiện Tuyết Nhu, nói: "Sao còn đứng đó? Ngồi đi!"

"Được." Thiện Tuyết Nhu thuận theo ngồi vào bên cạnh Lăng Giản, ánh mắt của nàng dừng trên tấu chương Lăng Giản đang phê, nghi ngờ nói: "Chẳng phải Thanh Hàn tỷ tỷ mới là hoàng đế Lam triều sao? Vì sao phê tấu chương không phải là nàng mà là ngươi?"

"Ngô.... Ngươi vừa mới đến nên còn chưa hiểu sự tình ở nơi này. Nguyễn Hân và Thanh Hàn lần nào cũng ném tấu chương bắt ta phê duyệt. Ta cũng không có cách nào, chuyện các nàng phải xử lý thật sự rất nhiều, thân là ái nhân của các nàng, dĩ nhiên ta không thể nhàn rỗi!" Lăng Giản nhìn Thiện Tuyết Nhu, mỉm cười cúi đầu tiếp tục phê tấu chương. Trên thực tế, nàng có chút kinh ngạc trước sự thay đổi của Thiện Tuyết Nhu. Vẻ xấu hổ lúc đối mặt với nàng đã biến mất không dấu vết cũng đủ để Lăng Giản cảm thấy nghi ngờ. Lúc mới gặp gỡ Thiện Tuyết Nhu, vẻ xấu hổ ngại ngùng của nàng khiến Lăng Giản có chút không thích. Hiện tại, Thiện Tuyết Nhu có thể tự nhiên đối mặt với nàng, thật sự khiến nàng yêu thích. Nhưng tại sao lại sản sinh biến hóa lớn như vậy? Điểm ấy, Lăng Giản đến bây giờ vẫn không thể nghĩ thông.
"Thì ra là như vậy." Thiện Tuyết Nhu ngưng mắt nhìn chiếc hộp hoàng sắc hình vuông đặt trên thư án, đứng dậy đi vòng qua phía sau Lăng Giản, canh lúc đối phương chăm chú cử bút, nàng cúi người ôm cổ Lăng Giản, ôn nhu nói: "Lăng Giản, những lời ngươi nói với các tỷ tỷ hôm này đều là thật sao? Ta là nữ nhân của ngươi?"

Bị con cừu nhỏ vốn xấu hổ rụt rè chủ động ôm lấy, Lăng Giản thoáng kinh ngạc, tim cũng đập loạn nhịp. Nàng như bị người khác điểm huyệt định thân, chậm chạp không hề động bút viết chữ tiếp theo. Rất lâu sau đó, lâu đến mức Lăng Giản hoàn toàn bị hương khí trên người Thiện Tuyết Nhu vây quanh mới chịu buông bút lông, theo bản năng áp lấy tay đối phương, nói: "Lừa ngươi có gì thú vị? Hơn nữa, đã nói ngay trước mặt các nàng rồi thì sao có thể là giả? Tuyết Nhu, ta đã nói ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi... Tuy trong lòng ta rất hiếu kỳ trước sự thay đổi của ngươi, nhưng không thể phủ nhận ta thích ngươi bây giờ hơn cái con cừu nhỏ ưa ngại ngùng nói lắp trước kia." Chủ động, tự nhiên, thậm chí.... Càng thêm ôn nhu.
"Ta nghĩ ngươi sẽ mặc kệ ta, sẽ ném chuyện đã hứa ra sau đầu, không ngờ....nhưng ngươi không những không quên, còn phái người tìm ta khắp nơi. Lăng Giản, thời gian qua ta vẫn luôn nhớ ngươi, chỉ là tưởng niệm không thấy được cũng không

sờ được. Trước đây ta cảm thấy mình rất thích ngươi, từ lúc bị ngươi.... Khi đó đã bắt đầu thích ngươi. Mà bây giờ, ta cảm thấy tình cảm ta dành cho ngươi không chỉ đơn giản là thích." Thiện Tuyết Nhu cọ vào má Lăng Giản, mỗi một câu nói, đều làm cho Lăng Giản không kiềm chế được mà áp chặt tay nàng, tuy rằng.... Lúc nói ra lời này, nàng không nhìn thấy biểu tình của Thiện Tuyết Nhu ra sao, nhưng lời nói của nàng càng nói càng trôi chảy, chưa từng có chút vấp váp.

"Sao có thể bỏ mặc ngươi? May là ngươi được người lương thiện cứu giúp, nếu lúc đó rơi vào tay người xấu, vậy... Ha ha, cũng may ngươi đã trở về, trở về là tốt rồi! Tuyết Nhu, tuy ngươi tính cách ôn hòa, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi một câu, phải chung sống hòa thuận cùng Thanh Hàn các nàng. Chúng ta đều là người một nhà, đừng thỉnh thoảng vì chuyện nhỏ mà phá hỏng quan hệ." Càng đừng giống như hai yêu nghiệt kia, không quậy đến "thiên hạ đại loạn" thì tuyệt không bỏ qua.
"Ta vốn không giỏi cùng người tranh đoạt, sao có thể vì chút việc nhỏ mà khắc khẩu với các nàng? Yên tâm đi, vì ngươi, ta cũng sẽ học cách ẩn nhẫn." Hô hấp của Thiện Tuyết Nhu đều đặn có quy luật, nàng từ từ buông cánh tay ôm cổ Lăng Giản ra, ngược lại săn sóc mài mực thay nàng: "Sẽ phê đến khuya sao?"

"Chuyện này... Ta phải phê xong tất cả tấu chương mới được, để tránh ngày qua ngày, tích lũy càng nhiều. Nếu mệt thì ngươi trở về nghỉ ngơi đi, một mình ta ở đây là được rồi."

Nghe Lăng Giản nói như vậy, Thiện Tuyết Nhu cũng không trả lời, trái lại tiếp tục mài mực. Mài xong, nàng trực tiếp rời khỏi Càn Thanh cung. Lúc trở lại, trong tay nàng bưng một chén canh hạt sen thơm nồng ngon miệng, ôn nhu nói: "Thức đêm thì nên ăn một chút mới tốt. Đến đây uống chén canh hạt sen trước rồi hẵng tiếp tục phê tấu chương."
"Được." Lăng Giản mỉm cười, buông bút lông nhận lấy chén canh Thiện Tuyết Nhu đưa đến. Không biết là vô tình hay là cố ý, mãi đến khi tay của Lăng Giản đặt lên đầu ngón tay của Thiện Tuyết Nhu, nàng cũng chưa từng buông chén canh, trái lại thẹn thùng nhìn Lăng Giản, nói: "Ta đút ngươi uống, được không?"

Hồng Bài Thái Giám Tục ( Nam Vũ Mệnh)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ