Sau đêm đó Lăng Giản đi về giữa các cung điện như nàng dự đoán. Nàng giống một người máy tràn đầy tinh lực không biết mệt mỏi, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười dịu dàng. Trong thời gian này, ngoại trừ Ngữ Thần nha đầu, những người khác đều dùng thử phương thuốc Ngọc Linh Lung đều chế, về phần có hữu hiệu hay không, có thể khiến các nàng mang thai thành công hay không, phải xem ý trời.
Mắt thấy cuộc sống ngày ngày trôi qua, hôn kỳ của Lăng Giản và Lam Ngữ Thần cũng đến gần. Một đêm trước ngày thành thân, Lăng Giản đột nhiên gọi tất cả mọi người vào Thượng Hoa Cung, nhìn các nàng mờ mịt không hiểu ra sao, nàng ho khan nói: "Thật ra đêm nay gọi các ngươi đến.... các ngươi đoán xem, đoán đúng có thưởng!"
"...." Thôi đi! Ngọc Linh Lung và Lam Nhược Y liếc nhau, không hẹn mà cùng bắt chéo chân, cho nàng cơ hội tiếp tục thừa nước đục thả câu.
"..." Thật sự là ra vẻ thần bí! Lam Thanh Hàn nháy mắt với Tô Nguyễn Hân, có phải mấy tháng nay đã quá tốt với Lăng Giản rồi hay không? Hay là nói, nàng ấy còn ngủ hố đất ngự hoa viên chưa đủ, muốn ngủ thêm một lần?!
"..." Phát sốt rồi đi? Hứa Linh Nhược suy đoán, nếu không sao lại hưng phấn như vậy? Nhìn nụ cười đê tiện trên mặt nàng kìa, nếu không phải là phát sốt, sao lại đỏ như vậy!
"...." Không đoán ra được, Thiện Tuyết Nhu nghi ngờ nhìn Ôn Nhứ Yên, trễ như thế này còn gọi các nàng đến Thượng Hoa Cung, chẳng lẽ có đại sự gì ?
"Lăng Giản, chẳng lẽ ngươi muốn từ hôn! Đừng quên, ngày mai chính là ngày đại hôn của ta và ngươi!" đợi lâu như vậy, trong chờ lâu như vậy. Mắt thấy ngày mai sẽ là ngày vui, Lam Ngữ Thần tuyệt đối muốn ngăn chặn khả năng từ hôn! Nàng nhéo ống tay áo của Lăng Giản khiến nàng khom lưng nghiêng về phía mình, nhẹ nhàng rỉ tai nói: "Lăng Giản, nếu ngươi dám từ hôn, ta sẽ .... học theo hoàng tỷ, xé y phục của ngươi... cho ngươi cầu mà không được!"
Tê... một loại cảm giác nhức nhối lan tràn cả người Lăng Giản, nàng có thể cảm giác được Lam Ngữ Thần nghiêm túc, nếu như nàng thật sự yêu cầu từ hôn, Lam Ngữ Thần nhất định sẽ hóa thân thành Lam Nhược Y số 2, cột nàng lên cây chân chân thật thật mà mê hoặc nàng. Cũng may, cũng may nàng cũng không định từ hôn! May quá may quá! Lăng Giản bất động thanh sắc vỗ ngực, lui ra phía sau vài bước nói: "Ha ha, làm sao có thể chứ! Nếu như muốn từ hôn thì đã nói từ sớm, hà tất chờ tới bây giờ?"
"Vậy ngươi gọi bọn ta đến là vì chuyện gì?"
"Là thế này...." Lăng Giản tháo nhẫn vàng trên tay xuống, đặt đặt trên bàn, nói: "Các ngươi tháo nhẫn trên tay mình xuống trước được không? Linh Lung, của ngươi cũng tháo xuống."
Tháo nhẫn?! Tình huống gì?! Các nữ nhân vẻ mặt đề phòng, che chở chiếc nhẫn trên tay không chịu tháo xuống, rất sợ Lăng Giản sẽ có âm mưu không tốt gì đó, lại lo lắng sau khi tháo xuống Lăng Giản sẽ không có lương tâm mà rời bỏ các nàng.
Được rồi, là nàng không giải thích rõ. Lăng Giản bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ tay để hai tỳ nữ bên ngoài tiến vào, chỉ vào hộp nhỏ trên tay các nàng, nàng chọn mở một hộp quỳ gối trước mặt Lam Thanh Hàn, nghiêm giọng nói: "Thanh Hàn, ta biết các ngươi ngưỡng mộ nhẫn kim cương của Linh Lung, cũng biết các ngươi thất vọng sau khi biết chuyện của ta, Tuyết Nhu và Linh Lung. Các ngươi đồng ý chấp nhận các nàng, là bởi vì yêu ta, cho nên mới nhiều lần nhân nhượng tha thứ. Ngày mai sẽ là ngày thành thân của ta và Ngữ Thần, ta muốn trước khi thành thân, một lần nữa trịnh trọng cầu hôn các ngươi. Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn chúng ta có thể đeo những chiếc nhẫn giống nhau, sở hữu hứa hẹn giống nhau, còn nưã... ta sẽ dùng thời gian cả đời báo đáp tình yêu của các ngươi, sẽ dùng tất cả của ta để thương yêu các ngươi, chăm sóc các ngươi."
"Chiếc nhẫn trước đây, giữ hay không giữ tùy các ngươi quyết định. Về phần nhẫn kim cương các ngươi sắp đeo là ta đặt trước ở tiệm đá quý, sau đó thừa dịp các ngươi không chú ý giấu ở trong hành trang. Chúng nó dại diện cho hiện tại, cho tương lai, cho hứa hẹn không đổi của ta dành cho các ngươi. Cho nên, đeo nó vào, được không?" đeo nhẫn giống nhau, vĩnh viễn trở thành người một nhà.
Nhìn nhẫn kim cương tinh xảo trong hộp, Lam Ngữ Thần đầu tiên chính là đếm kỹ xem tổng cộng có bao nhiêu chiếc, đợi xác định có phần của nàng, nàng lập tức vui vẻ xoay một vòng, nói: "Lăng Giản, cũng có nhẫn của ta đúng không? Ngươi cũng muốn cầu hôn ta đúng không?"
"Đồ ngốc, không chỉ có của ngươi mà còn có của Tuyết Nhu, Linh Lung, còn có của tất cả mọi người." Lăng Giản cưng chìu cười nói, nàng xoa đầu gối có chút tê dại, nâng hộp nhẫn trong tay đến trước mặt Lam Thanh Hàn, nói: "Thanh Hàn?"
"Ừ." Lam Thanh Hàn mừng rỡ, nàng tháo chiếc nhẫn vàng xuống, vươn tay ra: "Đeo cho ta."
"Được." Lăng Giản gật đầu đem nhẫn kim cương đeo cho nàng như nàng muốn. Đang muốn đứng dậy, những người khác miệng đồng thanh nói: "Lăng Giản! Bọn ta cũng muốn ngươi tự mình đeo nhẫn cho bọn ta!"
"Được! Được được!" nhìn các nữ nhân lần lượt tháo nhẫn vàng ra, Lăng Giản đứng dậy đeo nhẫn kim cương lên tay mỗi người các nàng. Sau đó đem chiếc nhẫn cuối cùng đeo lên tay mình, nói: "Hắc, như vậy nhìn rất đẹp....ánh nắng chiếu vào, lấp lánh làm cho người ta yêu thích!"
"Nói nhiều!" Các nữ nhân trăm miệng một lời, đưa ngón tay ra khẽ điểm trán Lăng Giản, sau đó không nhìn đến sự tồn tại của nàng, vây quanh thảo luận xem chiếc nhẫn trên tay đẹp cỡ nào, đeo trên tay lại có bao nhiêu thoải mái.
Ha ha, thật sự làm một đám nữ nhân dễ thương! Lăng Giản khoanh tay yên lặng nhìn các nàng, tuy rằng bị bỏ mặc, nhưng phần ấm áp trong lòng không thể nào xem nhẹ. Nhìn các nàng chung sống hòa thuận, nghe các nàng nói chuyện trên trời dưới đất có phần trẻ con, Lăng Giản thật tình cảm thấy trên thế giới này không còn ai hạnh phúc hơn nàng. Có thể, còn có chuyện càng hạnh phúc hơn, đó chính là...
Chính ngọ ngày mai, lúc cả hoàng cung đều được bao phủ dưới ánh mặt trời ấm áp, trong Ngọc Sương Cung một đôi tân nhân bắt đầu nghi thức thành thân thuộc về các nàng. Hôn sự lần này thuộc loại nửa bảo mật, ngoại trừ các đại thần ngu ngốc kia thì tất cả nô tài trong hoàng cung đều như ong vỡ tổ vây quanh cửa Ngọc Sương Cung, đến xem hỉ sự hiếm thấy chốn hậu cung này.
Lăng Giản hiếm khi mặc cung bào màu đỏ chói mắt đứng giữa đại điện, bên cạnh nàng, là Lam Ngữ Thần mặc hỉ phục đầu đội khăn hỉ đỏ thẫm. Về phần những người khác, ngồi ở vị trí chủ hôn dĩ nhiên là tiền hoàng hậu Lạc Nhan Ca đang ôm theo Triêu Nhận, mà bên cạnh một đôi tân nhân , Lam Thanh Hàn các nàng đang thản nhiên uống trà, không rãnh để ý đối với âm thanh ầm ỹ ngoài điện. Hôm nay là ngày vui hiếm có trong cung, các nô tài muốn xem náo nhiệt thì tùy bọn họ đi.
"Khụ khụ! Nếu người đều đến đông đủ, hôn lễ lập tức bắt đầu!" Lão thái giám cầm phất trần đứng ở trước mặt đôi tân nhân, cung kính hành lễ trước Lam Thanh Hàn, Tô Nguyễn Hân cùng với các chủ từ mà hắn biết, hắn nói: "Nhất bái thiên địa!"
Bái thiên địa, bái thiên địa! Lăng Giản lần đầu tiên trải nghiệm hôn lễ cổ đại, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Nàng dắt tay Lam Ngữ Thần đi mấy bước về phía cửa, phát hiện có một đống nô tài tụ tập ở cửa, nàng vội vàng xua tay để cho bọn họ mau tránh ra, để tránh không bái thiên địa đã bái nô tài trước.
"Ọe..." Lăng Giản và Lam Ngữ Thần đang bái thiên địa, một tiếng nôn khan không thức thời truyền đến. Xoay người, chỉ thấy Lam Thanh Hàn sắc mặt ửng đỏ mà che miệng, đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ.
"Khụ khụ! Nhị bái cao đường!" lão thái giám cũng không bị tiếng nôn mửa ảnh hưởng, khí định thần nhàn vẫy phất trần, nhắc nhở hai vị tân nhân tiến hành động tác kế tiếp.
"Ọe..." lại có tiếng nôn khan truyền đến, Lạc Nhan Ca ngồi trên ghế chủ hôn không khỏi nhíu mày, rồi lại ngại vì thân phận của đối phương nên chưa từng có nửa câu trách cứ.
Đây là thế nào, chẳng lẽ Nguyễn Hân và Thanh Hàn đồng thời ăn phải gì đó?! Lăng Giản suy nghĩ trong lòng, nàng nắm tay Lam Ngữ Thần khấu đầu trước Lạc Nhan Ca.
Chẳng lẽ các chủ tử bất mãn trong lòng? Cho nên mới giả vờ buồn nôn quấy rầy hôn sự?! Lão thái giám suy đoán lung tung, nhìn thấy các vị chủ tử cũng không có mở miệng ngăn cản, nên liền tiếp tục hô: "Phu thê đối bái!"
"Ọe...." Lại một truyền đến...
"Ọe..." Lại là tiếng nôn khan của một người khác...
"Ọe...Ọe...Ọe...." các nữ nhân đồng loạt đứng dậy không ngừng nôn khan.
Nói thật, các nàng đã hết sức kiềm chế, ai biết càng kiềm chế lại càng cảm thấy buồn nôn, đến cuối cùng cũng chỉ có thể rất khiếm nhã mà nôn khan thành tiếng. Chỉ là...các nữ nhân nhìn nhau, có cần trùng hợp như vậy không? Tất cả mọi người cảm thấy buồn nôn? Chẳng lẽ nôn mửa sẽ truyền nhiễm?!
"Hoàng tỷ! Các ngươi thật quá đáng!" thật sự là không chịu nổi nữa, Lam Ngữ Thần kéo khăn hỉ trên đầu xuống, bĩu môi cả giận: "Ngày đại hỉ của ta, vì sao các ngươi hết lần này đến lần khác làm như vậy! Đáng ghét! Ta ghét các ngươi!" còn để cho người ta thành thân hay không?! Người ta bái một cái các ngươi nôn một lần, còn cần bái nữa không!!
"Ngưng Sương, xin lỗi...bọn ta...ụa.... cũng không muốn." Lam Thanh Hàn tràn đầy áy náy nói, nàng thật không phải cố ý, chẳng qua là cảm thấy buồn nôn, không nôn không được!
"Các ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta xem một chút...." một người nôn cũng thôi đi, thế nào tất cả đều buồn nôn! Lăng Giản buông tay Lam Ngữ Thần chạy tới bắt mạch cho các nàng.
Một lát sau, trên mặt Lăng Giản hiện vẻ kinh hỉ không cách nào ức chế, nàng quay đầu nắm tay Ngọc Linh Lung, đôi môi run rẩy nói không ra lời.
"Lăng Giản, có phải ....bọn ta có rồi không?!" Ngọc Linh Lung nghẹn ngào, nàng là y sinh nên rất rõ đối với những biểu hiện này. Cho dù bắt đầu cũng không xác định nhưng nhìn biểu tình của Lăng Giản thời khắc này cũng nên đoán được vài phần. Có thể để cho nàng kích động như vậy, cũng chỉ có chuyện mang thai mà thôi!
"Phải! Phải!" Lăng Giản dùng sức gật đầu, mừng đến chảy nước mắt: "Các ngươi đều có rồi! Các ngươi có hài tử của ta! Hài tử của ta! Hài tử của chúng ta!"
"Lăng Giản?! Ngươi nói thật sao?! Chúng ta.... chúng ta có rồi?!" không có việc gì làm người ta kích động hơn việc mang thai, các nữ nhân bất giác nắm tay nhau, tự có nước mắt tràn mi. Cư nhiên, thật sự có rồi! Hài tử thuộc về các nàng và Lăng Giản, không phải là mộng.... Thật không phải là mộng!
"Đồ ngốc! Là thật! Là thật!" Lăng Giản không ngừng gật đầu, mỉm cười lau lệ trên mặt, rồi lại buồn bực nói: "Cũng sắp trở thành mẫu thân rồi, sao còn giống như con nít! Đã mang thai rồi, ngày sau cần phải chú ý nhiều hơn, để tránh... Phi phi phi! Hài tử nhất định sẽ thuận lợi ra đời! Nhất định sẽ!"
"Lăng Giản! Rốt cuộc có muốn thành thân nữa không!" mang thai và vân vân dĩ nhiên không liên quan gì đến Lam Ngữ Thần, nàng bất mãn bĩu môi, bởi vì hôn lễ tạm dừng mà sinh lòng oán giận. Làm cái gì vậy! Rốt cuộc là ngày nàng thành thân, hay là ngày các tỷ tỷ có thai! Đáng ghét! Chỉ biết ăn hϊếp nàng!!!
"Có! Hôn dĩ nhiên phải kết!" Lăng Giản cười hài lòng, nàng dang tay ôm lấy các nữ nhân, lần lượt đặt nụ hôn lên trán các nàng, sau đó đi đến bên cạnh Lam Ngữ Thần dắt tay nàng, nói: "Tiếp tục thành thân đi! Thanh Hàn, các ngươi hãy hồi cung nghỉ ngơi đi, người mang thai phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng."
"Được!" Lam Thanh Hàn vẫn còn hưng phấn trong lòng, nàng cúi đầu vuốt bụng của mình, trong ánh mắt lộ ra một loại mẫu tính kỳ diệu.
"Tiếp tục đi." âm nhạc vang lên, Lạc Nhan Ca thân là trưởng bối thật sự không biết nên vì nữ nhi của mình bất đắc dĩ hay là mừng thay cho Lam Thanh Hàn các nàng. Nói cho cùng, nếu các nàng có thai, nữ nhi của nàng cũng sẽ có hỉ đi.
"Khụ khụ!" lão thái giám tự nhiên là biết đến Lạc Nhan Ca, hắn cung kính hành lễ với nàng, không rãnh để ý chuyện vừa mới phát sinh, mà chỉ tiếp tục cao giọng hô: "Lễ thành! Nhị vị tân nhân! Cùng vào động phòng!"
108
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồng Bài Thái Giám Tục ( Nam Vũ Mệnh)
FanficThể loại: NP, hài hước, cổ trang, nữ phẫn nam trang, cung đình, HE Tình trạng bản RAW: hoàn # truyện không phải của mình, mình chỉ lưu lại đọc