Chương 28. Nụ hôn kẹo ngọt

436 31 16
                                    

Hoàng đế Koutoku đưa tôi đi tham quan cung điện. Nếu phải nói sự thật thì ông vua này đang nịnh hót lấy lòng tôi.

Không hiểu sao từ khi tiến hóa lên thần tối cao thì bản thân tôi có thể đọc vị được người khác.

Vương cung của đế quốc Kou khá là rộng luôn á, có điều không bằng Tempest của tôi thôi.(Tác: biết nhà chú to rồi khỏi khoe)

Tôi cùng hoàng đế Koutoku đang đi dạo lâm viên, cả hai cùng trò chuyện vui vẻ như những người bạn thân thiết vậy.

Vì Kourin-san đã trở thành hầu nữ của tôi rồi nên cô ấy đang theo sau tôi cùng phụ thân cổ là hoàng đế Koutoku.

Đôi lúc tôi có thử liếc ra sau để nhìn cổ nhưng chỉ thấy cổ cúi mặt xuống và hai vành tai cô ấy đỏ như trái cà chua luôn.

Bỗng chúng tôi vô tình gặp một người phụ nữ rất cao quý, có vẻ như đó là nữ hoàng.

Đi cùng bà ấy là bốn hầu nữ, khi thấy hoàng đế Koutoku thì cả nữ hoàng cùng bốn hầu nữ theo cùng bà ấy liền đứng sang bên và cúi đầu.

Sau đó tôi cùng hoàng đế Koutoku lẫn Kourin-san liền đi tiếp mà không đoái hoài gì đến nữ hoàng.

Có vẻ như tại đất nước này theo thể chế vua là luật nhỉ, kiểu bạo quyền á.

Lúc đi tôi thấy nữ hoàng có ngước mặt lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn nữ hoàng và nở nụ cười tươi.

*Rùng mình*(nữ hoàng)

Tôi có cảm giác hình như nữ hoàng vừa rùng mình thì phải, chắc do tôi bị hoa mắt rồi chăng.

Mà lạ cái là tôi thấy có khá nhiều rukh đen bay xung quanh nữ hoàng, lẽ nào nữ hoàng cũng là một pháp sư tối thượng Magi sao. Nếu như vậy thì lẽ ra hoàng đế Koutoku phải giới thiệu bà ta là pháp sư tối thượng chứ nhỉ, đằng này chẳng thèm đoái hoài gì đến.

Chắc do tôi nghĩ nhiều quá thôi.

Sau khi hoàng đế Koutoku dẫn tôi đi tham quan hết các vương cung rồi thì cũng đến lúc phải chia tay.

Hoàng đế Koutoku có cho tôi một con chiến mã để cưỡi vì đi bộ sẽ rất mệt.

Thật ra lúc đầu hoàng đế Koutoku ổng tính tiễn tôi ra tới cổng thành nhưng tôi đã cản lại. Vì nếu vua ra ngoài thành thì dân chúng phải làm lễ nữa nói chung là rườm rà lắm.

Chào tạm biệt hoàng đế Koutoku, tôi liền lên chiến mã và rời đi cùng ba vạn quân lính mà hoàng đế đã ban. Kourin-san và tôi ngồi cùng một ngựa và cô ấy hiện đang ngồi sau lưng tôi.

Tôi thấy cổ khá ngại ngùng vì không biết nên bám vào đâu, thấy vậy tôi cũng buột miêng nói nếu cần thiết thì cứ bám vào eo tôi này, thế là cổ nghe theo.(Tác: có ai muốn thế chỗ nhỏ công chúa này không?)

Vì ba vạn quân lính mà hoàng đế đã ban cho tôi thuộc quyền sở hữu của tôi nên họ phải cởi bỏ giáp phục của đế quốc Kou mà mặc thường phục.

Chúng tôi cưỡi ngựa đi cổng sau của đế quốc để tránh nhà dân. Đi một hồi lâu đến một hoang mạc, thấy có vẻ đã khuất bóng đế quốc Kou rồi nên tôi liền ra lệnh cho ba vạn quân dừng ngựa.

(Quyển 5) Rimuru và thế giới RukhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ