Lão binh họ Vương thống lĩnh đội thành phòng hôm nay, sống phí hết hơn nửa đời ở Nhạn Hồi thành, rỗi rãi thích uống rượu, quá chén liền tụ tập bốc phét, toàn nói năm đó từng theo Cố lão hầu gia Bắc phạt.
Thật hay giả thì chẳng ai biết, nhưng cũng không phải là không có khả năng – Lão Hầu gia cũng là người, cũng cần ăn uống tiểu tiện, bên cạnh chung quy phải dẫn theo một người nhóm lửa nấu cơm chứ.
Nhưng dù làm ẩu thế nào, Lão Vương cũng không dám uống rượu hôm cự diên trở về, các vị trưởng quan đều phải xếp hàng theo thứ tự, ai cũng sợ để xảy ra chuyện mất mặt.
Đáng tiếc, sợ gì gặp đó, hôm nay định trước là không thể yên bình được.
Lão Vương ngửa cổ nhìn còi cảnh báo từ từ bay lên trời, điên cuồng gầm lên: "Tiểu vương bát đản nào đái không xem ngày, muốn mượn rượu làm càn đến đè vợ ngươi? Phóng còi cảnh báo làm gì hả? Coi lão nhân gia nó là pháo bông chắc?"
Cuối con sông ngầm có một hồ nước lớn vây lưới sắt chờ nghênh đón cự diên, lưới vốn đã mở ra một nửa, tiểu binh kéo chốt bị tiếng còi cảnh báo bất thình lình dọa giật nảy mình, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tức khắc không dám làm bừa, một lần nữa kéo chốt lại, thế là tấm lưới sắt ấy nửa mở nửa khép, như ngoác cái miệng rộng mà trợn mắt há mồm, vừa vặn kẹp lấy đầu giao long nhô ra từ cự diên.
Binh lính chờ bốc dỡ tử lưu kim trên thuyền lớn vốn đã bày trận sẵn sàng, lúc này tất cả đều hoang mang thò đầu nhìn phía sau, bách hộ phụ trách lĩnh đồ quân nhu lấy một cái đồng hống nhỏ trong lòng ra, chĩa tới tiểu binh thả lưới sắt quát to: "Đang ngủ mơ gì thế hả? Cự diên kẹt rồi, không nhìn thấy à!"
Hắn chưa dứt lời thì trên sàn cự diên đột nhiên bùng lên ánh lửa lóa mắt, sương trắng dày đặc bắn "Phụt" ra, một mũi tên thép to bằng cánh tay ngang ngược phóng lên trời, sắc lẹm mà bắn trúng còi cảnh báo chói tai trên không trung giữa những tiếng kinh hô.
Còi cảnh báo nháy mắt ngỏm củ tỏi mà ngậm miệng, dừng giây lát trên không rồi rơi thẳng xuống, xung quanh thoạt tiên yên tĩnh, sau đó ầm lên.
"Bạch hồng tiễn!"
"Đã xảy ra chuyện gì? Ai bắn bạch hồng? Người trên thuyền điên rồi sao?"
"Tạo phản rồi! Muốn làm gì đây?"
"Bạch hồng" là một loại cung lớn cơ giới, cả cây cung khi kéo dài đến bảy trượng, chỉ có vật khổng lồ như cự diên mới lắp được. Đương nhiên, sức người không thể sử dụng nổi vũ khí đáng sợ như vậy, dưới cung lắp hộp động lực đốt tử lưu kim, trường cung kéo căng bắn tên ra có thể đâm xuyên cổng thành rộng mấy trượng.
Nghe nói khi cự diên lướt qua chân trời, bạch hồng ào ào rơi xuống, dưới đất như bị trời phạt, trọng giáp cũng không thể ngăn cản.
Biến cố này xảy đến quá đột nhiên, Lão Vương đoạt lấy một cái "thiên lý nhãn", thò cổ như một con rùa già, lẩm nhẩm: "Ôi chao rét đậm... Không được rồi. Mau! Mau báo Quách đại nhân và Lữ đô úy, mau lên!"
Lão còn chưa dứt lời thì hỏa sí vốn đã tắt trên cự diên lại nhất tề sáng lên, tử lưu kim cháy thiếu dự nhiệt, phát ra một tiếng gầm kèm tiếng nổ sập, cự diên kia tựa như một con quái thú tỉnh giấc vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Sát Phá Lang - Priest
RomanceTên gốc: 杀破狼 Tác giả: Priest Thể loại: niên hạ, dưỡng thành, giả tưởng, không gian, cơ giáp, thiên chi kiêu tử, HE Nhân vật chính: Cố Quân, Trường Canh Ôn nhu hiền huệ bệnh kiều niên hạ công x Củi mục mù điếc thụ Độ dài: 128 chương chính văn + 16 ph...