Chương 26: Cầu Phật

931 48 5
                                    

Thọ thần của lão nhân làm lớn, gọi là mừng thọ, sinh nhật của hài tử náo nhiệt, là lại thêm một tuổi không dễ dàng, cha mẹ thở phào nhẹ nhõm.

Cố Quân không già cũng chẳng nhỏ, bà không thương cậu không yêu, nếu y vừa vặn ở nhà, lão quản gia còn có thể nhớ sắp xếp một chút giúp y, nhưng phần lớn thời gian y đều đi vắng, chính bản thân cũng bận đến quên cả ngày mười sáu tháng Giêng.

Thực ra thì cũng chẳng có gì đáng chúc mừng cả, phố phường chú trọng "nương nương mùng một quan mười lăm", tức là nữ sinh mùng một nam sinh mười lăm đều tốt, y vốn có thể đẻ vào đêm Nguyên tịch đại phú đại quý, lại nằm trong bụng mẹ thêm mấy canh giờ, đủ thấy là mệnh xấu trời sinh.

Tào Nương Tử chẳng những tự chải chuốt, còn cùng bọn Trường Canh lôi cả khôi lỗi hầu kiếm ra giày vò một phen.

Họ tô hai cái má hồng mộc mạc cho dạ du thần kia, không biết kiếm đâu ra mấy mảnh tơ lụa cũ rích, trói gô cánh tay sắt của nó lại.

Khôi lỗi hầu kiếm đèn hoa rực rỡ bưng một bát mì trong tay, ngơ ngác cùng Cố Quân nhìn nhau, trên khuôn mặt đen sì giống như có sự tủi thân không nói ra được.

Cố Quân thấp giọng mắng: "Quân khốn nạn, khôi lỗi hầu kiếm để các ngươi giỡn như vậy hả?"

Cát Bàn Tiểu xông lên chia công lao: "Hầu gia, má hồng là nha đầu dỏm tô, lửa nấu mì là ta nhóm, trứng gà trong mì là đại ca đập đấy!"

Cố Quân nhất thời lại có chút câu nệ, chỉ cảm thấy hầu phủ quạnh quẽ nhiều năm thoáng cái náo nhiệt đến mức y cũng có phần không nhận ra.

Trường Canh: "Nghĩa phụ, ăn mì xong rồi hẵng vào cửa."

Cố Quân: "Được."

Y bưng bát lên, nhìn Trường Canh một cái, cố ý vớt trứng gà ra ăn trước, miếng đầu tiên đã cắn trúng vỏ trứng cứng ngắc, nhưng y không làm ầm lên, nhai nát nuốt luôn cả vỏ, như là tám đời chưa ăn cơm, chẳng mấy chốc đã đánh sạch một bát mì, nước cũng húp hết.

Y bưng bát lên, nhìn Trường Canh một cái, cố ý vớt trứng gà ra ăn trước, miếng đầu tiên đã cắn trúng vỏ trứng cứng ngắc, nhưng y không làm ầm lên, nhai nát nuốt luôn cả vỏ, như là tám đời chưa ăn cơm, chẳng mấy chốc đã đánh sạch một bát mì, nước c...

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Từ xưa ôn nhu hương là mộ anh hùng, Cố Quân mọi lần rời kinh đô không vướng bận, chỉ có lần này lòng đầy phiền muộn.

Khả năng là vì mỗi lần đều là "về" biên cương, chỉ có lần này là xa nhà.

Tiếc thay, đừng nói sự phiền muộn ôn nhu này, dẫu ruột gan đứt từng khúc, cũng đừng hòng giữ chân được An Định hầu.

Ngày hôm sau, Cố Quân như không có việc gì mà chuẩn bị ra ngoài, rốt cuộc không chào Trường Canh, một mình đến Bắc đại doanh, ngoảnh lại thoáng nhìn về hướng kinh thành.

[Hoàn] Sát Phá Lang - PriestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ