Chương 116: Chạy như điên

505 18 7
                                    

Năm Long An thứ chín, Gia Lai Huỳnh Hoặc chết, thế tử kế vị, đại diện cho mười tám bộ lạc chính thức tuyên bố quy hàng. Tân Lang vương thụ phong vương tước, ba quỳ chín khấu tiếp chỉ, cả đại thảo nguyên đất rộng người thưa của mười tám bộ lạc nhập vào tỉnh Sóc Bắc ở tận cùng phía Bắc Đại Lương, quý tộc quy hàng nhất loạt bị Sóc Bắc đốc tiết chế.

Đến đây thì mười tám bộ lạc không tiến cống cho triều đình nữa, thống nhất quy vào thuế bình thường, vùng mỏ tử lưu kim mênh mông ngàn dặm do triều đình chuyên môn thành lập cơ cấu, phụ trách khai thác vận chuyển.

Đại Lương toàn quốc ăn mừng.

Thẩm Dịch tạm thời ở lại bàn giao, Cố Quân phải về kinh phục mệnh, Tào Nương Tử đi cùng y, Trần Khinh Nhứ mới dập lại trọn bản bí thuật của thần nữ, còn chưa kịp tiêu hóa, cũng cáo từ muốn về Trần gia.

Trước khi đi, Cố Quân gọi nàng ra một góc, mới đầu muốn hỏi Ô Nhĩ Cốt có nắm chắc giải được hay không, sau đó lại cảm thấy hỏi cũng bằng thừa, người ổn thỏa như Trần Khinh Nhứ chắc chắn sẽ không khẳng định trước, cùng lắm là một câu "cố hết sức", vậy thì cũng chẳng còn gì để nói, rốt cuộc hết sức trịnh trọng cảm tạ Trần Khinh Nhứ, lại nói: "Nhờ cả vào Trần cô nương."

Trần Khinh Nhứ nghiêng người không dám nhận lễ, phá lệ giải thích: "Mấy hôm nay Tiểu Tào đã giúp ta dịch lại rất nhiều, vu và độc trong bí thuật của thần nữ không tách rời, rất nhiều phương pháp khó bề tưởng tượng là mang tính nghi thức, cái nào quả thực có thâm ý, cái nào lời nói vô căn, ta nhất thời cũng rất khó xác định, Đại soái hãy cho ta một chút thời gian."

Cố Quân vội nói không sao.

Trần Khinh Nhứ lại lấy ra một phong thư dán kỹ, dặn dò: "Đây đều là mấy phương thuốc điều dưỡng, dùng một hai lần không có tác dụng, phải dựa vào thời gian chậm rãi điều dưỡng, Đại soái thiếu quá nhiều, có chút ít còn hơn không, loại thuốc thường dùng vô luận thế nào cũng phải tiết chế."

Cố Quân gật đầu nhận lấy, ngẩng đầu lên vừa vặn liếc thấy Thẩm Dịch bên kia mỏi mắt trông mong.

Thẩm Dịch trợn mắt nhìn y, quen nhau nhiều năm, Cố Quân mới lần đầu biết ánh mắt Thẩm Quý Bình cũng linh động đến độ biết mắng người – y từ trong mắt Thẩm Dịch nhìn thấy mồn một nỗi phẫn uất "hai ngươi ở đâu ra lắm lời muốn nói như vậy".

Cố Quân lườm Thẩm Dịch một cái, nghĩ bụng: "Chính ngươi đứng ngoài nhìn không, chẳng lẽ trông chờ đại cô nương trời sinh kiệm lời chủ động bắt chuyện với ngươi? Thật đúng là phế vật năm nào cũng có, mà năm nay đặc biệt nhiều."

Hai người cách không dùng ánh mắt chém giết nhau giây lát, rốt cuộc, Thẩm Dịch không nhịn được đi tới, thoạt tiên không vui nói với Cố Quân: "Đại soái, cần phải đi rồi, đừng để lỡ thời gian."

Sau đó lại ngại ngùng chuyển hướng sang Trần Khinh Nhứ.

Cố Quân chẳng thèm nhìn cái vẻ đần độn đó của y, dùng roi ngựa quất nhẹ lưng Thẩm Dịch, lên ngựa rời đi.

Khi Cố Quân về kinh phục mệnh, lão bách tính đã nghe nói từ trước, truyền tai nhau, cho đến hôm ấy, đầu đường cuối ngõ chật ních người đứng chờ để được thấy phong thái tướng quân Huyền Thiết doanh, không ngờ đợi cả buổi chẳng thấy gì cả – từ trạm dịch và bên phía Bắc đại doanh đi bộ tới, chỉ có mấy quan văn đại diện cho triều đình tiếp nhận đầu hàng dẫn nguyên trú quân Bắc cương, nguyên trú quân Trung Nguyên và một vị tham tướng không nổi danh của Huyền Thiết doanh, Cố Quân đêm hôm trước đã tự mình tìm đại cỗ xe ngựa nhỏ không mấy gây chú ý mà về nhà, hôm sau vào thẳng hoàng cung diện thánh.

[Hoàn] Sát Phá Lang - PriestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ