Chương 102: Cung yến

602 25 1
                                    

Cuối năm đầu khi Cố Quân còn ở biên cương Tây Bắc, toàn cảnh Đại Lương sầu vân thảm đạm, chuẩn bị mất nước bất cứ lúc nào.

Song năm nay, cả quốc gia hồi sinh với sức sống kinh người, oanh ca yến vũ ngày xưa dẫu không còn thấy nữa, nhưng bọn khỉ con đầu đường cuối ngõ xếp hàng mua kẹo mạch nha đã lục tục mặc đồ mới, ban ngày thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng pháo vang, mọi nhà cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ tết.

Tường thành sập lại dựng lên, lưới cấm không trên Kỳ Minh đàn cũng mở ra tầm nhìn nghiêm ngặt, bạch hồng thiết cung và thiết khôi lỗi im lặng xếp đội trên cổng thành nhìn theo các vị khách không mời, Bắc đại doanh đi theo hộ tống, nghiêm túc dừng lại ở ngoài cửu môn, trong cảnh lặng ngắt như tờ nghiễm nhiên là nhất phái tinh khí thần được máu và lửa trui luyện qua.

Vào cái năm mưa gió liên miên này, chỉ riêng công khởi tử hồi sinh, tương lai trên sử xanh tất không thể thiếu được Nhạn thân vương.

Xa giá của tam vương tử man tộc chậm rãi đi qua phố dài, gió lạnh thấu xương vén màn xe lên một góc, thấp thoáng lộ ra khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt, lập tức trong xe thò ra một bàn tay kéo màn, ngăn tầm mắt dò xét của hai bên.

Lúc này, Cố Quân đang vận thường phục ngồi trên Vọng Nam lâu, trên mũi đeo một mảnh kính lưu ly – không phải mảnh kính bình thường dùng gấp khi mù, mà là một loại thiên lý nhãn cự ly xa dùng để ngắm trên chiến trường.

Trường Canh Thẩm Dịch đều có mặt, giây lát sau cửa gian nhã bị đẩy ra, một bóng người lướt vào, chính là Tào Xuân Hoa sau chuyến đi Giang Bắc hành tung thành mê.

Tào Xuân Hoa vào phòng hành lễ đơn giản, ngồi phịch mông xuống: "Khát muốn chết!"

Trường Canh tập mãi thành quen bưng một cái bát tô, rót đầy rượu, Tào Xuân Hoa mặt không đỏ thở không dốc mà nhận bát, một ngụm nốc cạn, ai không biết chắc còn tưởng hắn đang uống nước – khiến tửu quỷ Cố Quân cũng há hốc mồm, cảm thấy mình đã gặp phải sâu rượu.

"Thêm bát nữa," Tào Xuân Hoa thở dài thoải mái, "Sau khi chia tay Đại soái ở kinh thành, ta liền trở về phương Bắc, dọc đường phong sương vũ tuyết, chịu khổ không ít."

Tào Xuân Hoa từ nhỏ đã rất giỏi thuật biến trang dịch dung, học tiếng phiên bang nghe qua không quên, mươi bữa nửa tháng là lưu loát, bị Trường Canh phái đến biên cảnh Bắc cương trường kỳ ẩn nấp, bởi vì khi xuống Giang Bắc tra án cần một thế thân hoàn mỹ, mới triệu hắn về.

Tào Xuân Hoa bưng bát rượu thứ hai, ném mị nhãn cho Cố Quân đang hơi thèm, thành công gợi lại hồi ức kinh khủng "người này mang khuôn mặt Trường Canh uốn éo thắt lưng đến khố" của Cố Quân.

Cố Quân im lặng phủi rụng da gà, mặt xanh xám nhìn đi chỗ khác.

Trường Canh: "Sao trông thảm hại thế?"

"Đừng nói nữa, tính luôn nô lệ nam nữ, là cả một đội cao thủ, ta căn bản không lại gần được họ trong vòng một dặm, phải vừa lăn vừa bò mà bám theo." Tào Xuân Hoa uốn giọng nhu mì nói, "Ôi, không giấu gì chư vị, lúc còn ở Bắc cương, ta từng lẻn vào đội hộ vệ của Gia Lai Huỳnh Hoặc, thậm chí giả dạng làm nữ nô nhị vương tử sủng ái nhất lượn trước mặt hắn một ngày một đêm không bị phát hiện, nhưng hơn một năm qua, độc chưa từng đến gần tam vương tử này, ngay cả hình dáng cũng chưa thấy."

[Hoàn] Sát Phá Lang - PriestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ