Trường Canh trầm mặc một lúc, thần sắc hơi ảm đạm, như cố ý như vô tình vuốt ve các khớp hơi gồ lên trên mu bàn tay Cố Quân, sau đó thở dài nói: "Việc này ta không cách nào ứng đối được, con người đâu thể nào tự chứng thực cho xuất thân của mình."
Huống chi y từ nhỏ chưa từng chấp nhận thân phận của mình, dù đã thành Nhạn thân vương quyền khuynh thiên hạ.
Trường Canh cảm thấy mình có thể chống được trời đất, nhưng không nói rõ được cha mẹ là ai – Chuyện đến hiện giờ, y có Cố Quân rồi, cũng không muốn truy cứu gốc gác của mình lắm.
Tiếc thay, y không muốn truy cứu, không có nghĩa là người ta cũng có thể buông tha y.
Trần Khinh Nhứ cầm máu, thuần thục băng bó vết thương giúp Trường Canh, lại kê cho y thuốc an thần tĩnh tâm, không nói xen vào, cũng không biểu lộ cảm xúc gì, trong lòng lại đột nhiên trỗi lên một bầu bi phẫn khó mà tả rõ.
Do Ô Nhĩ Cốt, Trần Khinh Nhứ năm đó phản đối giao Lâm Uyên mộc bài cho Nhạn vương, đáng tiếc mình nàng phản đối cũng chẳng được gì, thế nên bao lâu nay, nàng đành phải dốc hết khả năng coi chừng Trường Canh, đồng thời thu hết các việc y làm vào trong mắt – Từ khi kinh thành sửa lại đến nay, Nhạn vương từng chút một ngưng tụ lại triều đình sứt sẹo này, y bôn ba tứ phương, thậm chí sa thân vào loạn đảng, suýt nữa chết ở đó, y không tiếc ra tay đụng chạm lợi ích không ai dám chạm, bởi thế một mình gánh minh thương ám tiễn của cả triều đình.
Những công lao ngàn thu này, chẳng lẽ vài câu xuất thân không rõ là có thể xóa đi?
Dù y thật sự không phải con của tiên đế, chẳng lẽ phong hỏa phiếu, Ban vận hà thậm chí mười vạn lưu dân an cư lạc nghiệp ở Giang Bắc – đều tương đương không tồn tại?
Trần Khinh Nhứ lang bạt giang hồ nhiều năm, không hề ngây thơ, đạo lý trong lòng đều biết rõ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn sẽ có vài khoảnh khắc, bị thói đời và lòng người nơi đây làm lạnh đến giật mình.
"Đúng rồi, Trần cô nương." Tiếng Trường Canh kéo sự chú ý của nàng quay lại.
Trần Khinh Nhứ chớp chớp mắt: "Cái gì?"
Trường Canh: "Nếu Hoàng thượng hỏi đến, chỉ sợ còn phải phiền cô giúp ta che giấu một chút."
Trần Khinh Nhứ vội thu liễm tâm thần, gật đầu.
Cố Quân bóp mũi đứng dậy: "Được rồi, các ngươi bàn bạc đi – ban nãy bị ngươi chọc tức đến hồ đồ, hiện tại ta thật sự không tiện ở lại đây lâu, tốt xấu cũng phải qua đó xem thử."
Trường Canh "À" một tiếng, lưu luyến buông tay y ra, nhìn Cố Quân trông mong, vừa bắt được ánh mắt Cố Quân nhìn lại liền lập tức nắm lấy cơ hội, không chút tiếc rẻ dâng một nụ cười vừa rạng rỡ vừa nịnh bợ.
Cố Quân mới đầu không thèm để ý, mặt không biểu cảm nói: "Cười cái gì?"
Trường Canh tươi cười không thu lại, vẫn không ngừng phóng ra, nếu y có đuôi chắc đã vẫy rụng trụi lông rồi. Một lát sau, Cố Quân rốt cuộc hết đanh mặt nổi, bất đắc dĩ vỗ vỗ trán y, cười mắng: "Khốn nạn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Sát Phá Lang - Priest
RomantikTên gốc: 杀破狼 Tác giả: Priest Thể loại: niên hạ, dưỡng thành, giả tưởng, không gian, cơ giáp, thiên chi kiêu tử, HE Nhân vật chính: Cố Quân, Trường Canh Ôn nhu hiền huệ bệnh kiều niên hạ công x Củi mục mù điếc thụ Độ dài: 128 chương chính văn + 16 ph...