Nụ cười mỉm của sứ tiết man tộc nọ trong mắt Trường Canh không ngừng méo mó, có vài phần quỷ bí không nói nên lời, chẳng khác gì biểu cảm của Hồ Cách Nhĩ lúc sắp chết nguyền rủa y, lắng đọng mấy ngàn năm oán độc đấu với trời đất, đấu với người, nóng vội cầu sinh của mười tám bộ lạc.
Trường Canh nhìn chằm chằm cái chén bạc trên tay tam vương tử, cả người như bị đè lên gông cùm xiềng xích ngàn cân, song trong mắt người khác, y chỉ không lên tiếng trong chốc lát.
Giây lát sau, Trường Canh trước mắt bao người giơ tay lên, đôi môi hơi mỏng cơ hồ không có huyết sắc, ưu nhã thong dong như cũ mà lấy một chén rượu trên tay một nội thị.
Kẻ có mắt đều có thể nhận ra Nhạn vương quả thật mới khỏi bệnh, tay và mặt đều thiếu huyết sắc, ngón tay cầm chén còn run nhè nhẹ không dễ thấy, y hạ mắt xuống, chạm nhẹ chén của tam vương tử, lãnh đạm nói: "Tam vương tử tự tiện đi, bổn vương gần đây đang uống thuốc, không uống rượu được, không thể cạn chén. Khi nào mười tám bộ lạc đưa cống phẩm năm nay đến, hai ta có cơ hội lại say sưa một bữa sau."
Tam vương tử xuyên qua trùng đồng nhìn y chằm chằm, Trường Canh dùng rượu trong chén chạm môi, rồi bỏ chén sang một bên, đi qua sứ tiết người man kia mà không hề nhìn nghiêng.
Trong mắt người khác, có lẽ Nhạn vương điện hạ chỉ là thái độ lãnh đạm với địch sứ, Cố Quân lại nhìn thấy sự nôn nóng khó nhịn đang bị cố gắng kìm nén từ trên khuôn mặt tái nhợt như quỷ của y.
Tam vương tử nọ quả nhiên có cổ quái, lòng Cố Quân phút chốc chùng xuống, chuyển hướng sang Thẩm Dịch đưa mắt ra hiệu, người kia lập tức hiểu ý, im lặng ra khỏi đại điện, Cố Quân đứng dậy đẩy kẻ chặn đường ra, vừa đi tới chỗ Trường Canh vừa cất cao giọng nói: "Mời điện hạ vào nghỉ ngơi một chút."
Y còn chưa kịp tới gần, cái mũi nhạy bén khác hẳn người ta ngửi thấy mùi máu tươi rất nhẹ, liên tưởng đến câu "khí huyết" không rõ ràng của Trần cô nương, nhất thời thấp tha thấp thỏm.
Đúng lúc này, sứ tiết người man giống như chẳng mảy may biết xem trường hợp mà tiến lên một bước, nói: "Nhớ năm ấy thần nữ tộc ta lưu lạc tha hương, không ngờ ta còn có một ngày có thể nhìn thấy huyết mạch của nàng, nhất định là trường sinh thiên phù hộ."
Từ Lệnh lạnh lùng tiếp lời: "Nhạn vương là hoàng thất chính thống của Đại Lương ta, quý sứ nói như vậy không thích hợp rồi."
Sứ giả man tộc nhìn chằm chằm vào mắt Trường Canh, tựa hồ muốn thấy một chút manh mối từ đồng tử của y, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi.
Luyện chế Ô Nhĩ Cốt sở dĩ khó khăn trùng trùng, là vì ngoại trừ phải nhẫn tâm, thiên thời địa lợi nhân hòa một loại cũng không thể thiếu, kí chủ phải có tính tình cứng cỏi, như vậy mới có thể cho huyết mạch tà thần thời gian ủ dài lâu, y tuyệt đối không thể mất khống chế quá sớm, nếu không thần trí phát dục chưa đủ, tâm trí kí chủ cả đời sẽ dừng lại ở trình độ của một đứa trẻ ngu đần.
Tam vương tử chính là một ví dụ thất bại, đứa trẻ vô tội này vốn có một huynh đệ song sinh, cả hai cùng chết bởi thù hận của phụ thân, lại không chịu được Ô Nhĩ Cốt phát tác lần đầu, nên đã bị hỏng, chỉ có thể làm "tế phẩm" của tà thần. So sánh thì vị Nhạn vương trước mắt quả là một cực phẩm, đến bây giờ vẫn duy trì tâm linh tỉnh táo, hơn nữa ở trước mặt "tế phẩm" cũng có thể cam đoan không hề sơ hở, cần có tâm chí mạnh cỡ nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] Sát Phá Lang - Priest
Storie d'amoreTên gốc: 杀破狼 Tác giả: Priest Thể loại: niên hạ, dưỡng thành, giả tưởng, không gian, cơ giáp, thiên chi kiêu tử, HE Nhân vật chính: Cố Quân, Trường Canh Ôn nhu hiền huệ bệnh kiều niên hạ công x Củi mục mù điếc thụ Độ dài: 128 chương chính văn + 16 ph...