Chương 15: Dạ đàm

986 55 6
                                    

Trường Canh rất khó coi Thẩm Thập Lục và Cố Quân là cùng một người.

Thẩm Thập Lục chẳng qua là một tên lưu manh ở trấn nhỏ biên thùy, suốt ngày chơi bời lêu lổng lang thang khắp nơi, ăn uống chọn nạc kén mỡ, không chịu làm việc, vừa chân thật vừa đáng ghét.

Nhưng Cố Quân thì khác.

Đối với đại đa số trên thế gian này, "Cố Quân" có khả năng không tính là một con người, mà giống một phù hiệu hơn, có ba đầu sáu tay, thủ đoạn thông thiên.

Một quốc gia khổng lồ, lãnh thổ ngàn dặm, chẳng phải cũng chỉ có một Cố Quân thôi sao?

Không riêng gì Trường Canh, ngay cả bọn Cát Bàn Tiểu, Tào Nương Tử bây giờ nhắc tới, cũng cảm thấy như nằm mơ vậy.

Nhưng Trường Canh khác với hai tiểu bằng hữu, vì dù gì thì Thẩm Thập Lục cũng không phải là nghĩa phụ của người ta.

Không phải Trường Canh oán hận Cố Quân lừa y, dù sao thì bắt đầu từ khi sinh ra, y đã sớm bị lừa thành quen rồi, thêm hay bớt một lần cũng chẳng hề gì.

Hơn nữa, đường đường An Định hầu, lại có thể mưu toan gì từ một tiểu tử nghèo tứ cố vô thân như y?

Tiểu nhân vật như y đời này có thể gặp An Định hầu một lần, đại khái đều là nhờ phúc Tú Nương gán ép cho y thân thế giả dối. Người ta chịu hạ mình lừa y, nhất định đều có lý do khác.

Chỉ là, tình cảm bên ngoài của Trường Canh, hai phần cho láng giềng quê nhà, hai phần cho Từ bách hộ luôn đi vắng, sáu phần còn lại dành hết cho tiểu nghĩa phụ, Cố đại soái bỗng dưng làm mất tiểu nghĩa phụ, khiến sáu phần cảm xúc ấy trống vắng rơi xuống đất, trải dài hàng dải máu trong tim.

Mà lúc này, Thẩm Dịch đêm khuya đưa thuốc lại khiến "Thẩm Thập Lục" và "Cố Quân" hai cái bóng hoàn toàn trái ngược bất ngờ chồng lên nhau.

Một lát sau, Thẩm Dịch bưng bát không đi ra, Trường Canh nghe thấy y dặn dò thị vệ của soái trướng: "Các ngươi canh ở đây, đừng để ai vào quấy rầy y."

Trường Canh chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn như ma xui quỷ khiến cất bước đi tới.

Đồng hành nhiều ngày, thân vệ của Cố Quân đương nhiên nhận được y, nhưng do phân phó của Thẩm Dịch vừa rồi, đành phải bất chấp khó khăn tiến lên ngăn cản: "Điện hạ, Đại soái hôm nay không khỏe lắm, đã uống thuốc đi ngủ rồi, nếu ngài có việc gì, cứ phân phó một tiếng, thuộc hạ cũng có thể làm thay."

Người trước kia ở ngay sát vách, chẳng cần gõ cửa có thể tùy ý đi tìm, hiện giờ ngay cả gặp mặt một lần cũng phải làm khó người khác.

Trường Canh hơi buồn bã cúi đầu: "Vị đại ca này..."

Thân vệ sợ quá quỳ thụp xuống: "Thuộc hạ không dám."

"Không không, ta không có ý đó," Trường Canh vội vàng khoát tay, rồi ngay lập tức nở nụ cười bất đắc dĩ, than thở, "Trước kia ở Nhạn Hồi, ta còn từng bưng thuốc cho y, ta chỉ muốn nhìn một cái, nếu thật sự không tiện thì thôi, ta..."

Y không nói nổi nữa, đành phải nở nụ cười câu nệ. Trong lòng Trường Canh thầm hạ quyết tâm, nếu lần này bị cự tuyệt ngoài cửa, y sẽ không đến rước nhục nữa.

[Hoàn] Sát Phá Lang - PriestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ