Quyển 1: Nhạn Bắc không về/ Chương 11: Thu lưới

1.2K 66 7
                                    

Cố Quân người này trời sinh chẳng được tốt tính khiêm tốn gì cho cam, dẫu rằng chút khinh cuồng thời trẻ đã bị cát vàng Tây Vực mài mòn bớt rồi, bản chất vẫn là chó không bỏ được thói ăn cứt.

Y kiệt ngạo bất thuần, mục hạ vô trần, những năm gần đây, dù người khác khen hay chửi, y đều chưa bao giờ để tâm.

Thế mà buổi sáng hôm nay, Cố Quân dùng tên giả Thẩm Thập Lục rúc trong bếp làm biếng uống rượu, chợt nghe thấy Thẩm Dịch nói Trường Canh học nét chữ mình, khoảnh khắc ấy mùi vị trong lòng y lại không thể tả nổi.

Cố Quân từ thuở lọt lòng lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, hận không thể sinh ra thêm mấy đôi tai không dùng được, để nghe rõ từng câu từng chữ xem Trường Canh nói mình viết đẹp hay xấu, lại âm thầm lo lắng công lực mình không đủ, sẽ lầm lỡ con cháu người ta.

Đây đại khái chính là sự động dung khi mỗi một người làm cha lần đầu nghe lén thấy con nói "tương lai ta muốn trở thành người như cha ta" nhỉ.

Thẩm Dịch từng hỏi y, nếu Trường Canh hận y thì phải làm thế nào?

Y lúc ấy dõng dạc đáp lại – kỳ thực hoàn toàn là nói khoác thôi.

Cố đại soái thong dong xuất hiện giữa thiên quân vạn mã, cố ra vẻ bình tĩnh nhìn đứa con nuôi, chờ mong có thể thấy một chút kinh hỉ – cho dù kinh lớn hơn hỉ cũng được, nhưng không ngờ Trường Canh chỉ cho y vẻ trống rỗng như lòng đã chết vậy.

Y khoác bộ da mặt bình tĩnh kia, trong lòng thầm giật mình.

Cố Quân nghĩ: "Xong rồi, lần này thì giận thật rồi."

Có một loại người, trời sinh nhân nghĩa đa tình, dẫu trải qua rất nhiều ác ý, vẫn có thể duy trì trái tim tốt đẹp lắc lư muốn đổ một cách khó khăn, người như vậy rất hiếm thấy, nhưng Trường Canh quả thật có tiềm chất này.

Nháy mắt gặp phải đại biến, y còn chưa kịp làm rõ thân thế phủ đầy bóng đen của mình, đã lại bị cuốn vào vụ hỗn loạn do Bắc man xâm phạm. Song dù rằng y rất đỗi do dự về con đường phía trước, đầy phẫn nộ và bất lực với cảnh ngộ, đối với huynh đệ Thẩm gia không rõ lai lịch cũng trùng trùng nghi ngờ – nhưng y vẫn muốn cứu Cát Bàn Tiểu, vẫn không cách nào kiềm chế sự nóng ruột nóng gan dành cho "Thẩm Thập Lục" thủy chung không thấy tăm hơi.

Dọc đường, Trường Canh từng vô số lần nghĩ: Hiện giờ trong thành toàn là bọn người man giết người như ngóe, Thẩm tiên sinh lại ở đây, vậy tiểu nghĩa phụ bước qua bậc cửa cũng lề mề cả buổi kia phải làm thế nào?

Ai bảo vệ y? Ai đưa y ra khỏi thành?

Tất cả sầu lo hóa thành tro bụi khi y nghe thấy hai chữ "Cố Quân".

Bỗng nhiên, Trường Canh không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Thập Lục – Cố Quân.

Thật nực cười quá sức! Cố đại soái danh chấn thiên hạ sao có thể là con ma ốm nghe không rõ nhìn không thấy? Cần y lo lắng sao?

Hơn nữa, Cố Quân vì sao lại xuất hiện ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này? Huyền Thiết doanh nên ở tít Tây Vực vì sao có thể tập kết nhanh chóng như vậy?

[Hoàn] Sát Phá Lang - PriestNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ