Shinichirou từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, thêm người bố nghiêm khắc rèn giũa anh trở thành người có thể đứng đầu thiên hạ. Áp lực gia đình đã biến Shinichirou từ một đứa bé dễ gần thành một đứa ít nói trầm tính và khó tính kể từ khi mới lên 10
Anh vẫn sống trong cái lồng chim rộng lớn kia của bố, cô độc một mình ở đấy. Mãi cho đến khi em trai anh chào đời. Manjirou xuất hiện như vị cứu tinh cứu rỗi cuộc đời anh, từ giờ anh đã không thấy cô đơn khi ở trong cái lòng chim này nữa rồi
Manjirou sinh ra đã ở vạch đích, từ bé được bố mẹ anh trai yêu thương hết mực, sự nghiêm khắc của bố cũng không đặt lên em, hẳn là vì mẹ. Mẹ không muốn Manjirou phải như Shinichirou, một mình anh là quá đủ rồi và bà chỉ muốn con trai út của mình được tự do như bao đứa trẻ bình thường khác
Bố đạt được mục đích dưỡng Shinichirou thành đứa con trai hoàn hảo rồi nên cũng không đòi hỏi thêm. Thỏa hiệp với vợ mình sẽ không nghiêm khắc với Manjirou, cuộc đời của Manjirou sẽ tự em quyết định
Shinichirou không ganh tị với sự tự do của Manjirou, anh còn thấy vui khi em trai không phải chịu cuộc sống giống như mình ngày trước. Quanh năm cô quạnh bên bốn bức tường, bạn bè chỉ có sách và sách. Thực sự rất thống khổ
Manjirou tự do tự tại lớn lên. Bố mẹ qua đời Shinichirou lên giữ chuỗi cửa hàng buôn bán đá quý pha lê của bố, chẳng mấy chốc đã đẩy danh tiếng bản thân đi xa theo như kỳ vọng của bố
Ở ngoài anh chính là vị chủ tịch cao ngạo không để ai trong mắt, về nhà lại bỏ lớp mặt nạ kia ra trở thành anh trai dịu dàng nhất của Manjirou. Anh trợ lý Zhan cũng thấy bất ngờ trước sự thay đổi 180° này của ông chủ
Chiếc xe sang trọng đổ vào sân nhà, Shinichirou nhanh chóng xuống xe đi vào nhà để được gặp em trai yêu quý. Manjirou đã 16 tuổi rồi, em ngọt ngào và diễm lệ hơn ai hết, khí chất lẫn vẻ đẹp kia tất cả đều được thừa hưởng từ người mẹ quá cố
Manjirou đang xem tivi, tiếng giày nệm xuống sàn nhà vang lên mấy tiếng lộp cộp khá vui tai làm em phải chú ý. Nhìn ra ngoài cửa, bóng dáng quen thuộc ấy làm hai mấy em sáng rực lên. Manjirou bỏ điều khiển tivi xuống, cũng không kịp mang dép bông vào mà đi chân không tới chỗ Shinichirou
" Anh hai về rồi "
Mikey giơ hai tay ôm cổ Shinichirou. Sàn nhà khá lạnh vậy mà Manjirou lại không đi dép, Shinichirou đưa tay bế Manjirou lên đi tới sofa ngồi xuống
Manjirou cảm thấy như là. . anh trai của em ngày càng đẹp ấy nhỉ?
" Shinichirou, có ai khen anh đẹp chưa? "
Shinichirou im lặng suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói chưa. Manjirou mới thấy lạ, anh trai của em đẹp trai như vậy mà không lẽ không ai khen? Họ hàng cũng không luôn sao?
Shinichirou phì cười búng trán Manjirou, " Họ khen em hết rồi còn đâu. Manjirou xinh đẹp dễ thương nhất nhà cơ mà "
Mikey ôm trán mình cười cười. Nói chuyện thêm một chút thì Shinichirou đi lên phòng thay quần áo, Manjirou nói hôm nay có món súp trứng mà anh thích nên phải nhanh chóng ăn mới được
BẠN ĐANG ĐỌC
Allmikey - Trạm Dừng Chân Hardship
Fanfiction" Sano Manjirou như cành đỗ quyên vậy, vừa đẹp lại vừa độc " ----- ⚠OOC, OOC, OOC⚠ ⚠ Vui lòng không add truyện tôi vào danh sách đọc của nhà hàng xóm, hãy để nó nằm yên ở nhà Allmikey ⚠ Cre art: @K02_toman ( tw )