Chương 6: Chu Vĩ Thành,sao anh lại dễ dãi như vậy?

435 43 10
                                    


Tựa lưng ra sau, gỡ lỏng cà vạt đen. Giai Minh Tần thở dài một tiếng xoa chóp mũi.

Hắn nhớ giường quá.

Hắn hối hận rồi, cho hắn về đi. Giai Minh Tần 19 tuổi này không muốn đi làm nữa, thà rằng kêu hắn bê đồ trong quán nước hắn còn làm chứ ngồi máy tính mấy tiếng đồng hồ là nhãn cầu hắn muốn tọt ra rồi. Hơn nữa có vẻ Chu Vĩ Thành không biết tình trạng người cũ, cấp trên dồn việc và nhờ vả người mới dưới này thì phải.

Nhìn chồng văn kiện vừa được trưởng phòng đặt cái bịch xuống bàn Giai Tần không để lão nói lời nào, bịt họng lão cầm cặp cười tươi rói : "Hết giờ rồi, em bỏ việc đây, vĩnh biệt trưởng phòng và mọi người."

Trưởng phòng nhăn nhó càng gọi Giai Minh Tần càng không nghe đành tức giận ném sang cho nhân viên khác. Lão ta nào dám ho he gì quá quắt, vốn dĩ trong phòng này ai chả biết tên kia là người quen của Chu Tổng.

...

Khoan, hình như cậu ta vừa kêu bỏ việc hả?

Chu Vĩ Thành bước ra từ phòng họp sau đó đi thẳng về văn phòng, ngồi xuống ghế di di đầu lại nhìn thấy đơn từ chức của Giai Minh Tần trên mặt bàn, ngàn dấu hỏi lướt qua như cầu vồng bảy màu.

[Kí chủ, anh làm cái khỉ gì vậy?] Hệ thống giật giật mắt chỉ muốn đấm tên mải chơi này một cái.

Giai Tần thong dong đi, cười đáp: "Đi về!"

[...] Anh đùa tôi đấy à?

Hệ thống bất lực, ngàn tay lạy mặc kệ hắn có bị đám quần áo đen thù lù cao lớn lôi đi nó cũng đếch quan tâm, nó phắn đi ngủ trước đây.

Giai Tần bị hốt, giãy giụa như cá mắc lưới, nhưng ngay đó lại im re đứng xoa bóp thái dương hộ Chu Vĩ Thành.

"Sao cậu lại muốn bỏ việc?" Chu Vĩ Thành ngửa đầu chăm chú nhìn vào cặp mắt xám trong veo không cặn bẩn của hắn.

Được nhĩn kĩ vào con ngươi đỏ sẫm đó Giai Tần khựng lại một hồi mới nhẹ cười đáp: "Tôi không thích nhìn máy tính lâu."

"..."

Bình thường nếu một tên nhân viên nào dám nói lý do đó với anh ta để nghỉ việc, Chu Vĩ Thành đảm bảo sẽ khiến người đó đến quét rác cũng không được nhận, nhưng với chàng trai này anh lại không cảm thấy khó chịu thậm chí còn muốn nuông chiều.

Bàn tay miết bên đáy mắt hắn, chạm vào góc mắt khiến nó nheo lại. Đây là lần thứ hai anh ở riêng cùng Giai Minh Tần, một chàng trai mới lớn nhưng lại đem cảm giác dễ chịu tới người khác"Minh Tần..."
Chu Vĩ Thành gọi tên hắn rồi lúc sau nói thêm"Vậy cậu muốn làm ở nhà tôi không?"

Giai Tần bất ngờ không kịp trả lời đã nghe Chu Vĩ Thành nói thêm "Tôi không ép cậu."

"..." Hai mặt cách nhau chưa đầy một gang tay, Giai Minh Tần thấy rõ hắn trong mắt đối phương.

Hắn biết Chu Vĩ Thành đang đắm chìm trong cảm xúc, lại nghĩ tới người này vì cô nàng kia mà tự làm khổ bản thân lòng cứ nâng nâng khó chịu.

Chu Vĩ Thành, sao anh lại dễ dãi như vậy?

Giai Tần sau một hồi lưỡng lự đành đáp"...Được"

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ