Chương 25: "Tôi... sẽ tính sau."

216 23 0
                                    


"Nơi này chán quá, cậu thực sự chắc chắn chỗ này có gu của tôi không vậy?"

"Mắt cậu dạo này kém đi hả?người đẹp đứng ở quầy mà còn không để ý."

Hướng về phía quầy pha chế, dáng người cao ráo vừa đủ, dù là ở nơi quán bar sang trọng thế này thì người đấy vẫn chỉ mặc đơn giản một chiếc quần bò xanh, áo phông hai lớp trong trắng ngoài đen, tóc nâu dài qua gáy cùng vài phụ kiện đơn giản như chiếc vòng cổ và tay bạc cũng đã đủ làm cho hình tượng anh không quá mờ nhạt ở bữa tiếc đầy ánh đèn này.

Hình như phát hiện có ánh nhìn tới mình anh trai đó quay đầu lại, hai cô gái bị nhìn trúng có chút không tự chủ được bối rối xuýt làm rơi ly sứ trên tay.

Thấy hành động sơ sảy của họ, anh ta cười cười vẫy tay. Bằng lực hút nào đó, hai cô gái đó cũng tự động vẫy lại, lúc tỉnh lại không thấy người đâu. A!lại nữa rồi!!không, lại đánh mất thêm anh đẹp trai rồi.

[Càng ngày sức hút anh càng tốt à nha.]

Quán bar không được phép mang động vật vào, hệ thống tự biến ra từ không khí phạch phạch cánh bay đến bên vai Giai Tần. Họ đang đứng ngoài hiên, dựa vào cốt truyện thì Phiên An hay có thói quen đi ra ngoài hút thuốc, mặc dù không còn liên kết tới thế giới hiện tại thì cốt truyện vẫn giúp bọn họ biết được thói quen và tính cách của từng người ở đây.

Giai Tần tựa lưng lên thành lan can, đây là tầng ba, một nơi Phiên An có thói quen hay đem người tình hoặc muốn xả giận. Khác với hai khu dưới thì trên này thường sẽ vắng khách hơn. Hắn cố tình hỏi ngược lại với chú sẻ bên vai:

"Có hả?"

[Chứ sao.]

Nó không rảnh nước bọt mà so đo lại Giai Minh Tần, trong lúc chờ xem hắn muốn làm gì hệ thống mở bảng rồi hỏi:

[Anh định làm gì?]

"Mày cứ chờ xem." Giai Tần đáp.

[...] Ở với kí chủ này một thời gian hệ thống từ con chim sẻ kiêu ngạo giờ đây cũng phải thở dài, từ tốn nói nếu không kẻ này sẽ chả tôn trọng lời nó đâu: [Cẩn thận, đầu anh vẫn chưa lành đâu.]

"Ừ, tao biết rồi." Giai Tần ngả người về sau cảm nhận gió, cổ tay hắn nhợt nhạt xuất hiện vết hằn đỏ rồi lại biến mất. Chính hắn là người nhờ nó ẩn vết thương của mình, Giai Tần không muốn hai người kia lo cho hắn, bản thân chả cần bọn họ đem vào viện hay nằm nguyên ngày trên giường đâu.

[Chỉ số của tên họ Cố kia vừa tăng này.]

"?"

Sao đột nhiên lại tăng vậy?

Giai Tấn định hỏi chỉ số gì thì từ phía hành lang một bóng người nghiêng ngả đi về phía hắn, nói đúng là ra ngoài hiên. Mái tóc vàng vốn luôn gọn gàng giờ rối bung, cậu ta đè lên lan can để nâng cơ thể nồng mùi rượu và nước hoa của mình.

Có vẻ như đã rất say rồi, đến mức lấy bao thuốc cũng vụng về làm rơi dưới chân hắn. Phiên An không nhặt mà nhìn Giai Tần, mà Giai Tần cũng thuận theo nhặt giúp cậu rồi tử tể đưa một điếu lên miệng đối phương.

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ