Chương 28: Năng lượng buổi sáng.

253 31 1
                                    


Sĩnh Lâm Khanh nhìn xuống đồng hồ trên tay rồi lại liếc lên nhìn Giai Minh Tần đang lấp lánh chờ anh phản ứng. Bị mù mới không thấy hắn đang muốn anh khen.

"Cảm ơn cậu, tôi rất thích nó." Sĩnh Lâm Khanh đưa tay vuốt đầu Giai Tần, bấy nhiêu căng thẳng hôm nay nhờ hắn mà đã vơi đi phần nào.

Tóc Giai Tần rất mềm còn tỏa ra mùi hương xà phòng nhè nhẹ và thơm mát. Sĩnh Lâm Khanh không kìm được kéo gương mặt đang cười ngốc của hắn vào lòng mình, gục đầu xuống vai hắn.

Giai Tần ngơ ngác ôm lại anh, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

Sĩnh Lâm Khanh không đáp, mí mắt khẽ động đậy hơi thở đều đều phả ra bên gáy Giai Tần. Anh thực sự hiện tại đang rất buồn ngủ, cả ngày hôm nay nhiều thứ không tốt đã xảy ra, cả cơ thể mềm mại dựa vào hắn.

Đứng ở cầu thang như này khá nguy hiểm, hơn nữa còn không hay chút nào khi cứ để vậy. Giai Tần nghiêng đầu vỗ lưng Sĩnh Lâm Khanh nói: "Lên phòng thôi."

Sĩnh Lâm Khanh phát ra tiếng không thoải mái, khó chịu nhấc đầu ra khỏi vai hắn rồi dụi mắt nắm lấy tay Giai Tần kéo lên phòng, bước chân vội vàng khác hoàn toàn với Sĩnh tổng thường ngày. Giai Tần bị anh kéo còn suýt vấp ngã ra cầu thang.

Kéo vào đến phòng thì anh thả tay ra, Giai Tần quay người đóng cửa rồi theo bản năng liếc quanh phòng một lượt. Phòng không bật đèn, rất tối nên loáng thoáng chút đèn từ ánh trăng bên ngoài chỉ đủ thấy kệ sách gần đó.

Tiếng quần áo sột soạt vứt lên ghế, Giai Tần đảo mắt biểu cảm hắn khựng lại trong giây lát. Sĩnh Lâm Khanh mệt đến mức không còn sức để thay quần áo, anh mở bung hết cúc áo rồi quay đầu về phía Giai Tần, giọng khàn nhè nhẹ gọi: "Lại đây."

Giai Minh Tần do dự, chân hắn theo nhịp tim duỗi ra bước về phía Sĩnh Lâm Khanh, cổ vô thức nuốt nước bọt.

[...]

Hệ thống nhìn Giai Tần cầm điện thoại chơi game bên cạnh là Sĩnh Lâm Khanh nằm quay lưng với bọn họ.

Nó giật giật mí mắt: [Anh làm cái quái gì vậy?]

Giai Tần mải chơi game không thèm nói chuyện với nó, cái này do Sĩnh Lâm Khanh tự nằm xa ra chứ không phải hắn, còn sớm, ngủ luôn làm gì.

Rõ ràng nãy còn gọi hắn rồi ôm ở cầu thang, lúc nên giường thì nằm cách xa rồi không nói gì.

[Ting!~]

[Chỉ số hạnh phúc của Sĩnh Lâm Khanh giảm 51%]

?

Chẳng phải người đã ngủ rồi sao?

Giai Tần dừng trận đầu quay sang nhìn lưng Sĩnh Lâm Khanh, áo sơ mi trắng mỏng manh bị nhăn nhúm, phát ra tiếng sột soạn khi anh di chuyển. Các đường nét trên lưng mờ nhạt xuất hiện khi ánh sáng từ điện thoại rọi vào.

Hắn bỏ mặc đồng đội đang kêu cứu, bỏ mặc trận đầu còn chưa xong, tắt điện thoại vứt lên bàn. Chủ động tiến lại đưa tay di chuyển lên phía trước, đặt lên eo anh.

Nhiệt độ từ tay Giai Tần ấm áp, tiếp xúc trực tiếp với da bụng Sĩnh Lâm Khanh làm cơ thể anh chưa thể thích nghi kịp, tự động căng cứng.

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ