Chương 12: Quá nhanh rồi

383 40 3
                                    


Anh hại chết tôi rồi Chu tổng ơi, với cái cổ này thì tôi nào dám bước chân ra cửa chứ.

Giai Tần đứng trước gương phòng tắm, tay xoa mấy vết đỏ hồng trên cổ, vết cắn in hằn ở bả vai. Mắc dù có thể kéo cao áo khoác che hoặc mặc áo cao cổ đi, hắn vẫn thấy không khả quan mấy, cứ vậy kiểu gì cũng sẽ bị ai đó kéo liếc thấy, kế hoặch quay lại đi tong, mạng sống lại đu dây.

Được rồi, ở nhà mấy hôm cũng không sao, Chu Vĩ Thành chắc sẽ thông cảm mà phải không?

"Không" Chu Vĩ Thành ở đầu điện thoại bên kia, thẳng thừng đánh gãy tin tưởng của hắn.

"............"

"Tại sao ạ?" Giai Tần bối rối hỏi, sao đột nhiên Chu tổng lại nghiêm khắc vậy, đã có chuyện gì sao?nếu nói nhẹ và có lý do hắn sẽ chấp nhận đi, sao anh ta lạip tức giận.

"Em là người giúp việc nhà tôi, em không thể xin là có thể nghỉ. Tôi đói rồi, trưa nay em nấu sớm đi."

Thật ra Chu Vĩ Thành chỉ đang nói dối, anh ta vốn dĩ muốn Giai Tần tới đây, muốn cho tất cả mọi người lẫn Sĩnh Lâm Khanh biết được 'Giai Minh Tần là của anh ta'. Giai Tần nói hắn ích kỉ?vậy thì anh ta cũng sẽ ích kỉ, bản chất con người ai mà chả có sự ích kỉ của riêng mình.

Anh ta vậy mà lại không biết rằng điều Giai Tần ghét nhất chính là bị người khác can thiếp, kiểm soát quá mức vào đời sống của hắn, như là một người vợ hiền sẵn sàng phục vụ chồng?đừng đùa, Giai Tần đây không phải dạng đó. Hơn nữa, sao hắn lại nhắc đến từ 'vợ'nhỉ?

Mái tóc nâu rũ ướt, lông mày tự giác nhíu lại, hắn lần đầu tiên phản lại Chu Vĩ Thành "Em sẽ nghỉ ở nhà."

"Hả?em....

tút....tút...

Âm thanh dừng cuộc gọi vang lên nhiều lần, tiếng nói tổng đài xuất hiện ở mỗi cuộc gọi chứ không phải giọng hắn, giọng của Giai Minh Tần. Chu Vĩ Thành sau một hồi mới phát hiện, Giai Tần hình như giận anh ta rồi.

Trong khi Chu Vĩ Thành đang hối hận vì lời lẽ khi nãy của mình, sợ đối phương sẽ giận anh ta lâu thì đằng này Giai Tần đã hết giận sau vài phút chơi game. Cái gì chứ, Giai Minh Tần đây không giận dai đâu, giờ hỏi hắn còn giận không hắn còn không nhớ giận cái gì.

Điện thoại sắp hết pin, Giai Tần ngồi dậy cắm sạc. Sắp trưa rồi, không biết Chu Vĩ Thành ăn gì chưa, mọi lần toàn có hắn nấu cho, lần này thì không, hừm, trước khi hắn xuất hiện Chu Vĩ Thành thường ăn gì buổi trưa nhỉ?

[Anh ta nhịn.] Hệ thống ngáp ngủ, chui từ sau gối mềm. Cánh nhỏ phẩy, chiếp chiếp vươn vai.

"Eh nhịn được luôn hả?" Giai Tần khoanh chân. Không ngờ như dự đoán luôn, cái người này như vậy bảo sao gầy, chờ đã, Sĩnh Lâm Khanh gầy hơn Chu Vĩ Thành cũng có nghĩa liều lượng ăn của anh ta kém hơn. Phiên An cũng nhẹ, so với tuổi cậu ta thì quá nhẹ rồi, aizz, mấy người này cứ vậy thì hắn lỡ nào kệ!

Hệ thống ngồi trên gối nhìn kí chủ nó tiếp tục độc thoại nội tâm với chủ đề chính luôn luôn là đám người kia, có thật là sau khi người này rời đi sẽ không sao thật hả?nó nghĩ kiểu gì Giai Tần cũng không nỡ đâu, chẹp, nhìn hắn như mấy bà mẹ ấy.

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ