Chương 29: Quá khứ của 'Giai Minh Tần'

245 31 1
                                    


"...Không muốn đi làm." Chu Vĩ Thành ôm cứng Giai Tần, rầu rĩ bên vai hắn: "Muốn ngủ tiếp cơ..."

Giai Tần vỗ vai anh phụt cười, hắn hôn lên tai người yêu và nhỏ nhẹ nói: "Coi nào, Chu tổng nhà ta sao trẻ con vậy?lỡ ai thấy thì sao?"

"Chỉ mình em thấy." Chu Vĩ Thành bĩu môi đáp lại hắn. Tiếc nuối hôn lên môi hắn một cái rồi mới chịu rời đi.

Nếu không phải vì công việc Giai Tần còn nghĩ anh có thể bám hắn suốt ngày có khi ấy.

Đợi anh đi rồi hắn mở điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào màn hình khóa có giao diện phổ thông rất lâu mà không mở, thở dài khẽ một tiếng.

[Tôi tưởng phải là ngày mai?] Hệ thống nhú đầu nhìn xuống Giai Tần đang chọn cam, khó hiểu nói: [Nếu chọn hôm nay luôn, mai nó sẽ không tươi đâu.]

Giai Tần thả một quả cam vào túi rồi đưa tay gõ nhẹ vào cái đầu nhỏ của nó, "Tao biết chứ, mai tao sẽ mua cái khác sau..."

Hắn dừng một lúc, nhớ lại dòng chữ màu trắng nhạt nhắc nhở trong điện thoại và lơ lửng ở trên tin nhắn của Cố Dịch, cảm xúc cứ ngập ngừng hồi lâu.

"Còn hôm nay...là cho cậu ta."

Giai Tần mấy nay không về nhà nên cửa nhà hắn đã rơi đầy lá cây, liếc sang nhà Đinh Ly còn thêm đống rác: "..."

Không có chủ nhà nên hàng xóm đã đổ thẳng rác trước cửa, cái tổ này tệ thật.

Đáng lẽ căn nhà đó phải bị niêm phong và đợi đến khi Đinh Ly có thể toàn ý khẳng định mình có đủ tư cách để sinh sống một mình thì nó mới được trả lại, ngạc nhiên thay. Khi đứng trước cảnh sát và công tố viên, con bé nói mình sẽ đem chìa khóa và ngôi nhà giao cho hắn, với lý do Giai Minh Tần được coi là người giám hộ duy nhất con bé chọn.

Đến giờ hắn vẫn tự hỏi, điều gì...khiến nó cuối cùng lựa chọn tin hắn.

"Cậu làm gì mà lơ đãng vậy?"

Giai Tần bị sự xuất hiện bất ngờ của Cố Dịch dọa, giật bắn mình xuýt thì đánh rơi luôn túi hoa quả.

Hắn ôm ngực, chớp mắt nhìn Cố Dịch đứng đằng sau đang cười tươi, thở phào vỗ ngực: "Anh làm gì ở đây vậy?"

"Cậu không đọc tin nhắn hửm?" Cố Dịch nhường mày, cằm như muốn dựa sát vào vai hắn, lại bị hắn tránh.

"Xin lỗi tôi bận quá." Giai Tần lùi lại, quay người đối diện với Cố Dịch.

Cố Dịch cao vẫn hơn hắn. Sao cứ phải là Giai Minh Tần lùn nhất vậy??

Phi Yến còn cao gần bằng hắn, Giai Tần sợ nếu cô mà là nam thì chiều cao kiểu gì cũng đủ để nhìn hắn từ chỏm tóc trở xuống.

[Thôi đi, có mỗi chiều cao mà anh buồn mãi vậy.] Hệ thống thì thầm nhỏ.

Mày thì biết cái quái gì?

"Không sao." Cố Dịch nhấc túi đồ lên, trước ánh mặt khó hiểu kia anh chậm rãi nói: "Đằng nào tôi cũng tới rồi, có thể cho tôi vào không?"

"Không thể." Giai Tần thẳng thừng đáp lại.

Lời nói cực chắc chắn của anh làm Cố Dịch khựng lại, sau đó khoanh tay nghiêng đầu quan sát lại toàn bộ hắn, kiểu tóc, gương mặt hay dáng người, phong cách đều bị anh ta liếc tới, cuối cùng thì dừng lại ở đôi mắt hắn.

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ