Chương 22: Kiếp nạn.

336 30 6
                                    


Âm vang nghe một cách lu mờ, không rõ ràng cứ như thể có vật đang chặn tai, sự nhầm lẫn về tiếng nước cùng tiếng đồng hồ ngày một khó hiểu. Mắt nặng trĩu gặng ngượng mở ra rồi lại chậm chạp đóng lại, hắn một lần nữa mất sức mà ngất đi.

Giai Tần hôn mê rất lâu mới tỉnh dậy, hắn tỉnh dậy trong tình trạng tay chân đều bị trói chặt, đầu chảy máu, sức lực hoàn toàn yếu ớt nằm ngang dưới sàn.

"Anh Cố, hắn tỉnh rồi."

Người đàn ông ngồi trên ghế, xoay về phía Giai Minh Tần, tay gã vẫn còn điếu thuốc chưa tàn hết. Dù sức nóng của tàn thuốc chưa là gì so với lửa nhưng khi nó tiếp xúc với da, nơi đó vẫn đỏ ửng và rát.

Giai Tần bị tán thuốc rơi lên má nhíu mày khẽ rên, cổ tay trói chặt ma xát vào nhau tạo ra tiếng loạt xoạt khi hắn cử động, người kia tưởng hắn đang dò xét thì sai đàn em kéo hắn lại.

Bị ép quỳ cùng một kẻ đứng kè kè bên, có vẻ như là để phòng ngừa hắn ngất tiếp, nhưng ai mà ngờ kể cả có người đứng đó vẫn không kịp đỡ được. Giai Minh Tần vốn bị thiếu máu, mất thêm nhiều máu tiếp tục ngất về phía ngược lại kẻ kia đứng.

Hắn xỉu cái rình xuống trước sự bất ngờ của những người ở đó.

"Thông tin mày đưa tao không thấy đề cập cậu ta mắc bệnh." Gã đàn ông bất mãn ngồi vắt chân.

"Cậu ta chỉ là bị mất máu nhiều thôi." Tên giống bác sĩ vừa khám xong, kịp lên tiếng cứu đàn em đang cứng như đá không biết nói sao kia, mắt thì liếc vết băng trên má Giai Tần.

Mất máu nhiều?mấy tên trước đó gã tra tấn mất đống máu cũng đâu tới nỗi này. Hừm, tên Sĩnh Lâm Khanh kia đổi vị thích kẻ yếu đuối rồi hả.

Thật ra nhìn lại tên này cũng không tệ, sáng sủa bảnh trai, cơ thể cũng rất vừa mắt, không biết gương mặt cậu ta dưới thân tên khốn kia sao a, gã cũng muốn thử.

"..." Cậu bạn bác sĩ đoán ra được dục vọng ngay qua gương mặt thằng bạn mình, tên khốn ai cũng chơi cho được này, nhíu mày dơ tay ra chắn "Mày biến thái vừa thôi, người ta đang bệnh đấy."

"Hả?gì, tao làm gì có ý gì đâu." Gã cười cười, không được lần này thì lần khác vậy. Mục đích của gã vốn dĩ là làm Sĩnh Lâm Khanh đau khổ, mà cách nhanh nhất là giữ người anh ta yêu, Sĩnh Hoa Miên thì khó với mệt lắm, gã đâu thích trẻ con nên Giai Tần là lựa chọn hay nhất.

Gã cũng tò mò vì cái gì kẻ như này có thể thu hút Sĩnh Lâm Khanh đấy.

"Chậc, cậu ta sẽ tỉnh ngay thôi." Y không muốn dính dáng nhiều với cái gã này nữa, xách túi bỏ về. Thật xui xẻo cho y khi dính phải cái loại người này.

Nhìn thấy y cứ cau có rời đi, gã bật cười. Đã dính tới gã chỉ có hai lựa chọn 1 là chết dần chết mòn, 2 là làm người của gã.

Không biết phải vì tiếng cười của gã hay không, Giai Minh Tần mở mắt. Nhận thấy tay đang truyền thêm máu, thắc mắc hắn đang ở bệnh viện nào mà trông tồi tàn dữ vậy.

"Ngủ hơi lâu rồi đấy."

Giai Tần bị đối phương làm cho giật bắn mình, dây truyền máu trong tay bị lệch hướng "Au!"

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ