Chương 17: Anh nhìn giống cô ấy nhiều hơn tôi nghĩ

338 34 8
                                    


"Không hợp khẩu vị hả?"

Phiên An nhận thấy Giai Tần cứ căng thẳng ăn thì quay ra, "Tôi thấy đâu có tệ."

Giai Tần ngẩng đầu cười trừ đáp: "Không hẳn..."

[Ting!~]

[Chỉ số hạnh phúc của Hiện Dương giảm 8%]

"...Ờm, Phiên An tôi ra ngoài một lát" Hắn đút vội hai thìa cơm vào mồm rồi đặt lại bàn đứng dậy, vội vàng chạy đi. Bỏ lại Phiên An khó hiểu nhìn theo rồi cúi đầu đè thìa xuống cơm.

Nheo mắt đút một thìa khác vào mồm, suy nghĩ, hình như anh ta không thích cơm sườn. Lần sau mời anh ta một bữa thì nên tránh nó vậy.

Ừm...Hiện Dương...ở chỗ nào vậy?

Giai Tần vội quá lại tự biến thành tên ngốc, đứng giữa hành lang bệnh viện tầng một, chỗ hắn gặp Hiện Dương chính là chỗ này nhưng anh ta ở đâu?Giai Tần rối bời nhìn xung quanh định hỏi hệ thống thì có người hỏi.

"Anh tìm ai sao?" Một nam y tá đứng trước mặt hắn hỏi với nụ cười vui vẻ.

"À vâng, tôi muốn tìm Hiện Dương. Làm phiền anh chỉ giúp với." Giai Tần gãi đầu, ngốc nghếch cười.

Biểu cảm nam y tá cứng ngắc lại,sắc mặt trầm xuống hỏi "Anh chắc muốn tìm bệnh nhân Hiện Dương?"

"Ừ?" Giai Tần phán đoán ra gì đó, hắn nhường mày nói thêm: "Vâng?"

Giai Tần gần như không bị bất ngờ quá nhiều ở lời y tá, hắn biết Hiện Dương là người có vấn đề về tâm lý cũng biết anh ta không bình thường. Một con người đáng thương bị người xung quanh sợ hãi, xa lánh, họ hàng chối bỏ rồi đày đọa vào nơi này.

Về sau nhờ sự chăm sóc Phi Yến mang lại trong thời gian cô ấy hay tới đây, Hiện Dương đã đem lòng yêu thích cô ấy vì anh ta nhìn thấy hình bóng người đó. Người con gái anh ta đã chết ngay trước mắt anh ta trong cô, Phi Yến cũng không mấy để tâm tới tình cảm của anh, cô ấy đơn giản chỉ là thấy thương cảm cho anh.

Cái đứa nào nghĩ ra quả kịch bản này có biết thương người khác không vậy?tàn nhẫn quá.

[Kí chủ,'ngài' ấy nghe thấy anh nghĩ gì đấy]

"..."

Bước đi chậm rãi ở hàng lang, lướt qua những căn phòng cách âm đáng sợ khó nhìn vào qua kính mờ. Giai Tần thở dài, xoa tóc, có chút bối rối nhìn xung quanh.

Phòng 8A...

Rình!

Đầu Giai Tần ong ong do cú va chạm mạnh xuống sàn, hắn giữ đầu rít đau một tiếng. Có vẻ vừa có ai đã chạy va vào người, đè lên hắn và không hề có ý định muốn đứng dậy, thậm chí còn bất ngờ ôm cổ hắn mừng rỡ, "Diếp Nhi!"

Dụi dụi vào lồng ngực Giai Tần như một chú mèo trắng lớn, lực ôm rất chặt siết lấy, là Hiện Dương!

"Cậu chủ!?" Người vệ sĩ hối hả chạy ra, theo sau chính là cô bác sĩ đã giải cứu hắn khi nãy, cả hai bọn họ đều rất bất ngờ với sự xuất hiện của Giai Minh Tần.

"Anh không sao chứ?" Y lo lắng cúi người hỏi. Lần trước đã phiền người ta ngại chết đi được sau hôm nay còn lại thấy cậu chủ lao tới người lạ, mà không ai khác vẫn là Giai Minh Tần. Cậu chủ y hình như rất có duyên với người này thì phải.

[Np/Chủ công] Tôi cứ vậy liền có vợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ