CHƯƠNG 11: CĂNG BUỒM

253 28 0
                                    

lớp 2 khối 10, Lạp Lệ Sa chuẩn bị

Trung học số 1 Nam Lâm có hai sân thể dục, bên sân mới có sân bóng rổ, có bãi bóng đá, có hố cát, còn có sân vận động trong nhà. Sau khi sân mới xây xong, sân thể dục cũ không ai hỏi đến, chỉ khi sân bên sân bóng rổ mới không đủ, mới có người qua sân cũ đánh bóng.

Sân thể dục cũ gần ký túc xá, đến tối gần như không ai qua lại, Lạp Lệ Sa thích sự an tĩnh nơi đây, nên hay chạy bộ chỗ này.

Sau khi tự học buổi tối xong, khoảng nửa giờ sau, Phác Thái Anh cũng sẽ lại đây.

"Báo danh 3000 mét, phải tập luyện trước một chút." Phác Thái Anh nói thế, rồi lẳng lặng chạy bên cạnh Lạp Lệ Sa.

Bên này có hai ngọn đèn đường, một cái hỏng lâu lắm rồi, vẫn không có sửa, một cái khác kế bên cây cối đại thụ, tán cây sum suê che đi hơn nửa ánh sáng, có chút mông lung, xung quanh đều không thể thấy rõ ràng.

Tiếng nói chuyện bên ký túc xá, cũng như ngọn đèn dầu phương xa rã rời.

Lạp Lệ Sa vẫn nghe nhạc như trước, tự động đề cử dựa trên sở thích, cũng không biết bài này tên gì, là nhạc không lời, âm lượng không quá lớn, nàng mơ hồ nghe được tiếng bước chân quanh quẩn bốn phương, vì đồng bộ nên như chỉ có một người chạy.

Đèn chiếu qua tán cây loang lổ trên mặt đất, bị bước chân của các nàng dẫm lên lay động không ngừng.

Ca khúc đã ngừng, chắc là di động hết pin, thế giới quanh nàng yên tĩnh lại, Lạp Lệ Sa lại nghe thấy người kế bên đang nhỏ giọng đọc cái gì đó.

"Cậu đang đọc thầm cái gì ấy?" Lạp Lệ Sa tháo tai nghe xuống hỏi.

Phác Thái Anh: "Mình nhẩm bài."

Lạp Lệ Sa nể phục vị học thần này. Nếu một người vốn đã đầu óc thông minh, lại còn chăm chỉ hơn tất cả mọi người, vậy người này thật sự đáng sợ.

Phác Thái Anh  hỏi nàng: "Không nghe nhạc nữa hả?"

Lạp Lệ Sa: "Hết pin rồi."

Phác Thái Anh : "Học bài không? Sáng mai khảo bài đó."

Lạp Lệ Sa không muốn học thuộc lòng, nhưng chạy một vòng đã chán rồi, lại bảo: "Cậu thuộc chưa?" Hỏi xong mới thấy đáng lẽ không nên hỏi, Phác Thái Anh lúc đi học có khi nhìn hai lần đã thuộc rồi.

Lạp Lệ Sa cũng không biết mình bị làm sao thế này, ra ngoài chạy mấy bước, chỉ vì tránh đi người nào đó trong phòng ngủ thôi, kết quả là Phác Thái Anh lại nói dùng thời gian này học thuộc lòng.

Không chỉ học thuộc lòng, còn tập nói tiếng Anh nữa.

Phác Thái Anh  nói: "Mình nói tiếng Anh không tốt lắm, phải luyện tập nhiều."

Nàng bên mình luyện tập luyện tập, một đoạn đối thoại, lặp đi lặp lại từng câu một, Lạp Lệ Sa chịu không nổi nữa bèn đáp lời. Nàng nói một câu, Phác Thái Anh lại nói tiếp một câu.

[ChaeLisa] Núi của Nàng, Biển của NàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ