Tận Cùng Nỗi đau
Đàm là thế không tin bất kì ai, chỉ tin vào bản thân mình, bao lâu nay thì ra Đàm cũng chỉ coi Mễ Mễ là đồ chơi trên giường, vậy hà cớ gì lại làm nàng ấy động lòng? Đến một lời giải thích phân trần cũng không cho nàng cơ hội được nói ra... Trái tim nàng bỗng chốc hoá đá, rất đau rất hận! Chỉ tiếc rằng bản thân lại yêu Đàm, tin tưởng Đàm trao tặng Đàm mọi thứ nhưng cái nhận được là những lời cay đắng những đòn roi lên thân thể đến bật máu!... Nàng không thể bỏ trốn, không thể tự sát càng không thể không hận Đàm, tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với nàng như thế....====
HAI NGÀY SAU ĐÓ...- Em tỉnh rồi! Đừng động đậy, vết thương sẽ hở!
- Em ngủ bao lâu rồi?
- Em hôn mê 2 ngày rồi! Người đâu kêu bác sĩ Quân!
- Dạ!
...
- Nào ta đỡ em! Cẩn thận...
Tiểu Trân tỉnh lại nhìn thấy Đàm lo lắng cho mình cô ta có chút chạnh lòng, vốn dĩ về đây là muốn cướp đi hết mọi thứ, nhưng tình cảm năm xưa dành cho Đàm là thật, cô ta vẫn chưa đến với ai kể từ sau khi chính tay đâm Đàm! Cô ta tự trách bản thân không thể chọn giữa nghĩa và tình! Bây giờ hay trước kia đều như vậy, cô ta rốt cuộc cũng chỉ là một quân cờ...- Mễ Mễ đâu?
- Ta đã nhốt cô ta lại rồi...
- Tại sao?
- Chẳng phải cô ta chính là người đâm em sao?
- Chỉ là vô tình thôi, cô ấy chắc có lí do của mình...
- Em đừng đỡ lời cho cô ta, dù lí do gì cũng quá tàn độc rồi...
- Áaaa... em đau...*vết thương bị động*
- Ta làm em đau sao? Đưa ta xem nào... rỉ máu rồi! Bác sĩ Quân đến chưa? *giọng Đàm lo lắng*
- Dạ đang đến ạ!
- Kêu anh ta mau lên cho ta! Chậm chạp thế sao...
- Dạ!Tiểu Trân nắm lấy tay Đàm
- Em không sao! Đừng lo lắng như vậy...
- Chết tiệt cô ta đâm em, ta sẽ trả lại gấp đôi cho cô ta...
- Đàm! Chị phải nghe em ấy giải thích chứ...
- Giải thích sao? Chính mắt ta nhìn thấy là bằng chứng... bỏ qua đi! Ta không muốn nhắc đến cô ta...
- Được rồi chị đừng tức giận... sẽ rất xấu!
- *ôm* Em không sao là được rồi....
- Đàm...Trong lòng Tiểu Trân có chút hối hận khi nhận lời về đây, trở lại bên cạnh Đàm, cô ta cũng chỉ là người bình thường cũng có tình cảm vậy hà cớ phải bắt chính tay cô ta giết chết người mà cô ta yêu thương chứ... Chỉ trách nhà Họ Phương có ơn dưỡng dục cô ta bằng không cũng không biến mình thành con người như hiện tại... Cái chết của Phương Lão gia năm xưa cũng chính do Tiểu Trân mà ra, cô ta muốn cứu Đàm mới báo tin mật cho Đàm lão gia nhưng không ngờ sau chuyện đó Đàm lão gia đã truy cùng giết tận, Phương Giai Bạch dựa vào cớ này mà gượng ép Tiểu Trân phải nghe lời... cô ta còn làm gì khác hơn được chứ! Là cô ta nợ nhà họ Phương!
====
NHÀ KHO GIAM MỄ MỄA Thiên đến để xem tình hình lúc này ra sao,gần đây A Thiên bận chuẩn bị cho việc quét sạch tàn dư của Phương Gia cùng Vương Gia nên anh vừa hay tin là chạy ngay đến! A Thiên cũng không tin Mễ Mễ có thể làm ra chuyện động trời này, cũng muốn biết lí do vì sao hôm đó lại như thế...
- Anh!
- Cô ấy thế nào rồi?
- Vẫn bỏ ăn và không nói bất cứ câu nào...
- Haiz tự làm khổ bản thân! Được gì chứ!
- Anh vào đi...
- Em lui ra đi! Anh có vài câu cần hỏi cô ấy...
- Được! Có gì gọi em!
- Được!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bách Hợp] Em Thoát Được Tôi Sao? (H+)
Fiksi UmumTên truyện: Em Thoát Được Tôi Sao Tác giả: See Diggory (iamsee93) Thể loại: Bách hợp Số chap: 41 Nội dung sơ lược: NGƯỢC - H+ vui lòng cân nhắc trước khi đọc :)) By iamsee9x Dương Mễ - 24 tuổi là một cô gái con nhà gia giáo,không may ba mẹ mất sớm...