Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho nhà họ Kim. Min Seok trở về căn hộ nhỏ của mình, không phải cậu nghèo đến nỗi không có tiền mua nhà, mà là đối với cậu căn hộ này là quá đủ rồi.
Dự định sẽ đi tắm rửa xong xuôi rồi ra bếp ăn gì đó bù lại công sức hôm nay thì nghe được tiếng ting thông báo đến từ điện thoại.
Min Seok ngẫm nghĩ giờ này ai còn nhờ cậu làm nhiệm vụ à ? Mở tin nhắn lên, đọc 1 loạt câu từ khiến Min Seok bật cười vì quá nhảm nhí.
''Min Seok, từ nay về sau không cần đến
biệt phủ nhà họ Kim nữa. Chúng tôi sẽ gửi
toàn bộ số tiền vào tài khoản cho cậu. ''Min Seok ngẩng người không hiểu mình sai sót gì trong nhiệm vụ vừa tối, tức tốc nhắn lại cho đầu bên kia hỏi. Chờ mãi không thấy phản hồi, chỉ thấy thông báo tài khoản đã nhận tiền.
_________________________
Ngay sau rời khỏi nơi đấu giá, Lee Minhyeong vào ngay chiếc Bugatti Divop và chỉ định về nhà chính.
Suốt chặng đường, tài xế cứ cảm thấy là lạ kèm theo lạnh sống lưng mà ngẫm nghĩ
* Hôm nay cậu chủ có gì vui nhỉ, cứ cười mỉm mãi *
Nghĩ đến thế là cùng chứ bản thân bác tài cũng không dám hó hé miệng mà hỏi thiếu gia Lee lấy 1 câu, quay lại công việc chính của mình vì bác biết rõ thiếu gia nhà bác ghét đắng sự chậm trễ.Không chậm, chú của Minhyeong, Lee Sanghyeok đã thấy lấp ló bóng của thằng cháu mình. Vừa gặp 2 người đã cùng nhau đi đến nơi bảo quản bức tranh Salvator Mundi vừa lấy được lúc tối. Ngấm ngía hồi lâu nhưng không phải ngắm tranh mà là nhìn thằng cháu hôm nay ăn phải thứ gì, cứ như người khác, Lee Sanghyeok lên tiếng:
" Hôm nay đã gặp ai đặc biệt à ? "
Sở dĩ câu hỏi này được đặt ra vì từ lúc về đến biệt thự, khóe môi người nào đó cứ vô thức cong cong lên, khác hẳn với vẻ mặt lạnh buốt như có thể ăn tươi kẻ ngán đường của mọi hôm.
Lee Minhyeong nghe thấy thế liền nhận ra mà điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt rồi bảo không có, chẳng gặp ai hay ho cả. Ngay chính anh ta cũng không tin được bản thân lại cười suốt chỉ vì đụng độ 1 chú cún nhỏ xinh với cái mỏ hỗn.
Nói rồi anh một mạch đi về phòng, nơi chưa từng có 1 khoảng thời gian đẹp đẽ hay thoải mái mà cho anh nghỉ ngơi. Từ nhỏ ba và mẹ anh không mai mà gặp tai nạn không qua khỏi, người ông vì quá sốc mà cũng lâm bệnh rồi qua đời không lâu sau đó, nên khi 7 tuổi anh đã được nuôi dưỡng và dạy bảo dưới tay chú anh, Lee Sanghyeok.
Mãi cho đến năm 14 tuổi, anh gặp thằng bạn thân trời đánh của mình, Moon Hyeojun anh ta cũng là dân máu mặt trong giới Mafia. Đến tận bây giờ dù cả hai đã 22 tuổi nhưng vẫn còn tương trợ lẫn nhau, cần sẽ có mặt.
_____...Lee Minhyeong nớ lỏng cà vạt rồi cứ thế nằm xuống giường, tuy lần anh ngủ tại phòng mình ít đến nỗi đếm được trên đầu ngón tay nhưng ga niệm vẫn được người giúp việc giặt giũ thường xuyên.
Mùi nước xả kèm theo hương thơm nhè nhẹ của nắng nhanh chóng tìm đến mũi anh, khiến giấc ngủ nhanh chóng ập đến.
/tich tac tich tac/