" Lee Minhyeonggggggg "
Buổi sáng không mấy yên bình. Minseok vừa tình giấc đã nhận thấy bản thân nằm trọn trong lòng người nào đó. Kí ức đêm qua chạy vụt qua đầu cậu. Ngượng chín cả mặt, chân thẳng tắp đẩy người kia xuống sàn.
Đến 3-4s mới có phản ứng lại." Bé làm sao? "
Minhyeong tay nắm lấy cạnh giường từ từ ngẩng đầu lên, bị ngã đau điếng khiến mặt mày anh khó coi lắm, Minseok sợ.
" T-thì...anh không phải ngủ sofa sao "
" Anh gặp ác mộng "
Lúc nửa đêm Minhyeong bị cơn ác mộng giày vò, mồ hôi anh đầm đìa, nhịp tim loạn xạ, cứ tưởng hết cứu vãn thì nhận ra mình đang ở nhà Minseok và Minseok đang trong phòng. Mất bình tĩnh nhưng lại sợ cún nhỏ không đủ giấc, gấp gáp đến mấy cũng phải nhẹ tênh như chuồn chuồn đáp nước. Minhyeong mở chăn rồi chui vào cùng Minseok, để mùi hương và hơi ấm trấn an anh.
Để rồi giờ đây bị tống xuống sàn không thương tiếc.
Minseok hơi lúng túng xin lỗi vì cú đá rồi lại cảm ơn vì cứu cậu ra khỏi đám Choeng.
" À mà bọn đó...anh thả rồi hả "
" Sao vậy. Em tiếc hay gì "
" Tiếc thật. Đáng lẽ anh phải chặt tay rồi hành hạ chúng chứ. "
Minhyeong bất ngờ nhìn phắt đến người đang ngồi trên giường. Minseok đã nói thế thì anh chờ đợi gì nữa mà không thực hiện ý nguyện của em.
" Haha. Chúng đang ở dưới hầm của biệt thự anh. Đi thôi. Đến đó bé muốn xử như thế nào là như thế đấy "
__________________Lee Sanghyeok điểm từng mặt 5 đứa. 1 trong số đó là cháu của Seonghyeon, anh gạt nó sang 1 bên tính sau.
" Thưa ngài Lee, thiếu gia Minhyeong về rồi ạ. "
Một tên người hầu cho anh biết.
Cứ khi nhắc đến tên Minhyeong. Nghe cứ như một hòn đá bị ném qua ô cửa sổ, mỗi chữ cái lại là một mảnh kính vỡ.
Tiếng chân càng lớn hơn. Có vẻ tên này háo hức được chém bỏ cánh tay nào đó lắm. Rồi dừng lại.
Cánh cửa được người hầu mở ra. Minhyeong bước vào, sau lưng là Minseok.
" Chú cứ để con "
" Thằng áo xanh là cháu của Seonghyeon "
" Vâng "
Nói rồi Sanghyeok ra ngoài, theo sau là đám người hầu, chẳng có lấy 1 người dám ở lại, vì ghê cái bầu không khí ma mị đáng sợ mà thiếu gia của họ mang lại.
Minhyeong cầm lên là cây búa. Gieo rắc nỗi sợ và cái chết với sự chuẩn xác. Đứng trước mặt đứa để lộ bộ phận sinh dục đêm qua.
" Mày, lấy ra "
" L-lấy..cái gì..ạ "
" Lấy ra "
Anh nhắc lại, giọng nói chứa sự gay gắt đầy nôn nóng như lưỡi búa. Đôi mắt đen như mực, anh có thể khiến người khác cảm thấy búa của anh đang xọc vào giữa khung xương sườn bằng cách nhìn vào họ. Vừa khéo, cả đám đang bị trói trên ghế cảm thấy y như vậy.