Vừa rồi, Lam Trạm là ... hôn hắn sao?
Ngụy Vô Tiện còn đang sững sờ tại chỗ, Lam Vong Cơ đã không thấy bóng dáng đâu. Một trận gió lạnh thổi qua, hắn bị cảm giác lạnh lẽo kích thích đến mức rùng mình, mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại. Thân thể bị gió lạnh thổi đến lạnh ngắt, nhưng đôi môi dường như vẫn giữ lại hơi ấm không thuộc về mình. Vô thức đưa tay lên sờ sờ môi, Ngụy Vô Tiện cố gắng dùng đại não đã nhão thành một mớ hồ dán để hiểu xem vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tức là với tình huống cấm ngôn không thể giải được, thì nhất định phải ... dùng cách đó, mới có thể giải trừ sao? Nếu như không phải quá hiểu rõ tính tình của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện còn cho rằng đây có phải là y cố ý trả thù hay không. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng biết y sẽ không, thật sự là chỉ có cách này, Lam Vong Cơ mới đành làm như vậy.
Trong vòng mười hai canh giờ, không chỉ nụ hôn đầu tiên không còn, lại chẳng hiểu thế nào được hôn lần thứ hai, đối tượng đều là cùng một người, người đó còn là nam, nam nhân đó lại còn là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện quả thực dở khóc dở cười, rốt cuộc kiếp trước hắn và Lam Vong Cơ đã kết thành bao nhiêu huyết hải thâm cừu cơ chứ.
Nhưng hình như hắn cũng không thể trách Lam Vong Cơ cái gì, nụ hôn đầu tiên là chính hắn không cẩn thận dâng lên, nụ hôn thứ hai là để giải cấm ngôn của hắn không còn cách nào khác phải làm. Trước hết không nói đến chính hắn như thế nào, Lam Vong Cơ bên kia khẳng định cũng rất suy sụp.
Cố gắng lôi kéo làm quen với y lâu như vậy cũng gần như không có được sắc mặt tốt, có lẽ là thật sự rất chán ghét mình. Bị ép hôn hai lần với một người mình không thích, còn là một người nam, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên rất thông cảm với Lam Vong Cơ, hoàn toàn quên mất chính mình đáng thương ngồi một mình trong gió chờ lâu như vậy, càng hoàn toàn quên mất chính mình cũng là người dâng ra nụ hôn đầu tiên.
Nhưng Lam Vong Cơ tại sao nói xong một câu xin lỗi liền chạy mất dạng vậy. Rõ ràng người bị hôn là hắn, hắn cũng không nói gì, hơn nữa cũng là vì cởi bỏ cấm ngôn, lý do quang minh chính đại, Lam Vong Cơ chạy cái gì? Thật sự không muốn thấy hắn như vậy sao? Ngụy Vô Tiện không vui bĩu môi, lúc rời đi, vô tình hữu ý lại sờ sờ môi mình.
Trở lại nơi ở, một đám đệ tử thế gia đang ngồi vây quanh đánh bài. Ban đầu đám đệ tử thế gia này tuy rằng cũng đều là thiếu niên nghịch ngợm, nhưng ngại ba ngàn gia quy của Cô Tô Lam thị, đều thành thành thật thật quy củ, có Ngụy Vô Tiện cầm đầu, các loại ảnh hưởng xấu xa dần dần phát triển.
Nhưng hôm nay vừa vào phòng, kẻ đầu têu lúc đầu chỉ thản nhiên nhìn lướt qua sòng bài náo nhiệt kia, rồi yên lặng đi sang một bên, ngồi đối diện với Giang Trừng đang lau kiếm, làm như hoàn toàn mất hứng thú với sự náo nhiệt xung quanh. Nhiếp Hoài Tang từ trước đến nay có quan hệ tốt với hắn nhìn hắn một cái, rõ ràng phát hiện lúc này tâm tình của hắn không đúng lắm, sau đó lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện không sợ trời không sợ đất hiếm hoi thở dài một tiếng. Như thể nhìn thấy hình ảnh gì đó kinh khủng, Nhiếp Hoài Tang lặng lẽ tiến lại gần, thần bí hề hề nói: "Ngụy huynh, ngươi đây là ......"
BẠN ĐANG ĐỌC
NHẤT VẪN THIÊN HOANG [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]
FanfictionTên gốc: 一吻天荒 (Một nụ hôn dài đến vĩnh cữu) Tác giả: littlelittlerabbit Nguồn raw: AO3 QT và edit: nhaminh2012 Tổng số chương: 28 chương, theo hướng nguyên tác yêu sớm.