Trở lại trên núi, Lam Vong Cơ lại đi đến gian nhà hoa long đảm một chuyến, nhưng lần này cũng không ở lại lâu lắm, chỉ là đi cất một món đồ. Y mở một cánh cửa tủ ra, đặt cái trống bỏi vừa rồi Ngụy Vô Tiện mua cho y ở Thải Y trấn vào đó, mà trong ngăn tủ đó, còn bày một cái trống bỏi khác. Nó nhìn qua là đồ cũ, nhưng cũng không bị dính bụi bặm gì, vừa nhìn đã biết là đồ vật thường xuyên được người ta cất giữ cẩn thận.
Ánh mắt dừng lại hồi lâu trên hai đồ vật nhỏ kia, rồi Lam Vong Cơ mới chậm rãi nhẹ nhàng đóng chặt cửa tủ, như thể đem tâm sự của y cũng nhốt chung vào đó.
Từ sau khi y một mình rời khỏi Thải Y trấn, mấy ngày liền cũng không gặp lại Ngụy Vô Tiện. Mấy hôm nay Lam Khải Nhân vì chuyện của Thủy Hành Uyên mà hao tổn sức lực, việc giảng bài cũng tạm dừng mấy ngày.
Hôm nay Lam Vong Cơ vẫn như thường lệ đến Tàng Thư Các, vừa ngồi xuống không bao lâu, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến một trận âm thanh láo nháo ồn ào. Y theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang được bảy tám thiếu niên vây quanh chuẩn bị ra ngoài. Lúc y nhìn qua, Ngụy Vô Tiện cũng đúng lúc nhìn về phía y.
Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, y nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bút trong tay lại không khống chế được làm loang một vết mực trên giấy Tuyên Thành. Y nhìn chằm chằm vết mực loang kia hồi lâu, mới đổi tờ giấy khác để viết lại từ đầu, lại nhấc bút lên, nhưng làm sao cũng không viết ra được một chữ nào. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lam Vong Cơ đặt bút trở lại giá bút, đứng dậy thu dọn sắp xếp lại bộ sưu tập sách cổ.
Gần giữa trưa, rốt cục y ngồi xuống một lần nữa, bắt đầu tập viết chữ, vừa viết xong một tờ giấy, chợt nghe cửa sổ vang lên một tiếng động nhỏ. Trong lòng khẽ động, y ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên có bóng người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
"Lam Trạm, ta đã trở lại nè! Mấy ngày không gặp có nhớ ta không?"
Lam Vong Cơ trầm mặc, từ chối cho ý kiến, đem chữ vừa viết xong phơi ở một bên.
Ngụy Vô Tiện chỉ coi sự im lặng của y là không muốn để ý tới mình, không chút khách khí cầm lấy tờ giấy Lam Vong Cơ vừa mới đặt xuống để thưởng thức, đồng thời chân thành khen ngợi: "Chữ tốt."
Thấy Lam Vong Cơ vẫn không có ý định phản ứng lại hắn, Ngụy Vô Tiện cẩn thận đặt tờ giấy trở lại, tiếp tục nói: "Lam Trạm, lần trước không phải đã nói chúng ta là bằng hữu sao, ngươi đối với bằng hữu chính là thái độ này à, ít nhất cũng nhìn ta một chút đi."
Buông bút trong tay xuống, Lam Vong Cơ ngước mắt lên nhìn hắn.
Bị y nhìn như vậy, nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện lại xán lạn thêm vài phần, sau đó giống như ảo thuật, từ trong ngực lấy ra hai con thỏ, xách lỗ tai chúng lắc lư trước mặt Lam Vong Cơ: "Thế nào, béo mập hay không, có thích không."
Lam Vong Cơ hơi nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì."
Ngụy Vô Tiện đặt hai con thỏ lên bàn của y, nói: "Không làm gì, nhìn ngươi cứ luôn một mình, bắt hai con thỏ đến làm bạn với ngươi."
Thật ra lúc buổi sáng ở dưới Tàng Thư Các nhìn thấy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vốn định gọi y cùng ra ngoài chơi, nhưng lập tức bị Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang phủ quyết, khi trở về từ sau núi tâm huyết dâng trào, liền bắt hai con thỏ đến cho y chơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
NHẤT VẪN THIÊN HOANG [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]
FanficTên gốc: 一吻天荒 (Một nụ hôn dài đến vĩnh cữu) Tác giả: littlelittlerabbit Nguồn raw: AO3 QT và edit: nhaminh2012 Tổng số chương: 28 chương, theo hướng nguyên tác yêu sớm.