Lam Vong Cơ ở Vân Mộng mấy ngày, rồi trở về Cô Tô. Lúc rời đi, y để lại cho Ngụy Vô Tiện một tấm thông hành ngọc lệnh.
"Ngươi xem như là đưa chìa khóa nhà các ngươi cho ta sao?" Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo như thế, nghịch nghịch tua rua rũ xuống, lại sờ sờ hoa văn mây cuộn ở bên trên, nghi ngờ nói, "Lúc trước đi học ở nhà các ngươi, mỗi đệ tử thế gia cũng đều có một tấm ngọc bài như vậy để thuận tiện ra vào, nhưng sao ta cảm thấy cái ngươi đưa ta này không giống với cái ban đầu ta lấy kia nhỉ?"
Lam Vong Cơ cũng không giải thích rõ ràng với hắn phẩm cấp của tấm ngọc lệnh này cao như thế nào, chỉ kêu hắn cất kỹ.
Ngụy Vô Tiện nhét nó vào trong áo, cười nói: "Cất thật kỹ chứ, yên tâm, nếu ta quá nhớ ngươi, sẽ trực tiếp bay qua tìm ngươi được không? Nhưng, dù sao qua một thời gian nữa là đến Hội Thanh Đàm rồi, ngươi cũng sẽ đi đúng không?"
Lam Vong Cơ hơi gật đầu, nhìn hắn thật sâu, rồi mới ngự kiếm bay đi.
Cho đến khi bộ bạch y kia hoàn toàn biến mất nơi chân trời, Ngụy Vô Tiện vẫn đứng yên tại chỗ không rời đi.
Lúc chia tay tất nhiên là lưu luyến không nỡ, nhưng nghĩ qua một thời gian nữa chính là Hội Thanh Đàm, là có thể gặp lại, hình như cũng không phải chuyện lớn gì. Tuy nghĩ như vậy, nhưng sau khi Lam Vong Cơ thực sự trở về rồi, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ở chung với y đã lâu, bất kể chia cách ngắn ngủi đến đâu cũng có chút dày vò. Cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi hai người hiểu tâm ý nhau một năm nay, hai người thật sự chưa từng tách ra. Sau khi như người mất hồn mấy ngày, Ngụy Vô Tiện quyết đoán lấy tấm ngọc lệnh thông hành kia, nói với Giang Phong Miên một tiếng, rồi trực tiếp ngự kiếm bay tới Cô Tô.
Lúc bóng người từ trong cửa sổ trèo vào, Lam Vong Cơ làm như cũng không bất ngờ, chỉ là khoác cho thiếu niên đang lao vào trong ngực y một chiếc áo khoác ngoài, che chắn sương lạnh đêm khuya khỏi người hắn.
Hôn một cái lên sườn mặt Lam Vong Cơ bằng đôi môi lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi thấy ta mà không vui mừng ngạc nhiên chút nào vậy, chẳng lẽ ngươi sớm đã biết ta sẽ tới?"
Lam Vong Cơ không trả lời, chỉ dùng bàn tay ấm áp phủ lên chiếc gáy lạnh lẽo của Ngụy Vô Tiện: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng tay Lam Vong Cơ quá mức ấm áp, Ngụy Vô Tiện nhịn không được lúc lắc đầu cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay y, "Thôi bỏ đi, ngươi chắc chắn biết ta sẽ đến, ngươi đã đưa ngọc lệnh thông hành của nhà ngươi cho ta, mồi nhử lớn như vậy cũng ném ra, làm sao ta có thể không đến đây."
Cười hì hì ôm cổ Lam Vong Cơ, hắn tiếp tục nói: "Mấy ngày nay có nhớ ta không."
Nắm lấy bàn tay không an phận của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tay ngươi rất lạnh."
Ngụy Vô Tiện cầm ngược lại tay y: "Từ Vân Mộng bay tới, một đường gió thổi, trên người khẳng định hơi bị lạnh, không sao, dù gì trong lòng cũng ấm áp. Lam Trạm, đừng chuyển đề tài, nói, có nhớ ta không."
Nhưng hắn cũng không đợi Lam Vong Cơ trả lời, lại tự mình nói: "Ngươi không nói, tất nhiên cũng là nhớ, nhất định là lúc còn chưa rời khỏi Vân Mộng đã bắt đầu suy nghĩ, bằng không làm sao có thể dự kiến trước mà để lại ngọc bài cho ta như vậy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
NHẤT VẪN THIÊN HOANG [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]
FanfictionTên gốc: 一吻天荒 (Một nụ hôn dài đến vĩnh cữu) Tác giả: littlelittlerabbit Nguồn raw: AO3 QT và edit: nhaminh2012 Tổng số chương: 28 chương, theo hướng nguyên tác yêu sớm.