mưa là thứ anh vừa yêu vừa hận

2.7K 357 16
                                    

thời tiết dạo này cứ âm u, mưa riết à. cũng may là qua mùa du lịch rồi, chứ không là khách du lịch mà ghé thăm đợt này chỉ có nằm trong phòng trọ rồi ngắm mưa, còn ai thích mà trải nghiệm chân thật thì để seokmin dẫn đi xuống ruộng nhà mingyu rồi té xuống mương chơi, đảm bảo trải nghiệm dân dã 100%, không thật không lấy tiền.

thiệt chứ trời mưa wonwoo cũng thích đó, tiếng mưa rơi xuống mái nhà nghe êm tai quá chừng, chill thì có chill nhưng mà sách dễ bị ẩm. ngày nào anh cũng đặt mấy hộp khử ẩm với mấy túi hút ẩm lên kệ mà cũng chả ăn thua gì nên là wonwoo quyết định dọn sách vào mấy cái thùng rồi đóng cửa tiệm vài hôm, qua mùa mưa rồi mở lại. tiệm đóng nhưng sách thì vẫn bán online, không sợ bị lỗ. mà tính ra tiệm sách làm ăn cũng khấm khá, mấy bạn ở chỗ khác không tiện tới tiệm chơi cũng đặt qua page của tiệm quá trời, thành ra công việc của wonwoo cũng không đến nỗi nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi.

"ủa, anh đóng cửa tiệm hả?"

mingyu chạy ào vào tiệm sách, phẩy phẩy mấy giọt nước mưa rơi trên vai áo.

"ừ, anh định nghỉ vài ngày. mà đi đâu rồi đội mưa về ướt nhẹp vậy?"

"đang đi từ ngoài ruộng về thì mưa, thấy anh còn ở đây nên tấp vô trú mưa đỡ."

"đứng đó đợi anh tí."

wonwoo chạy ra nhà sau, vớ lấy cái khăn trên sào đồ rồi mang ra ụp lên đầu mingyu.

"mau lau đi, không là cảm bây giờ. nhà cậu cách anh có mấy bước chân mà bày đặt chạy qua đây trú mưa tạm."

thấy anh nói luyên thuyên như thế, mingyu chỉ biết cười khúc khích cho qua. miệng thì nói nhưng tay thì lại làm ly trà gừng cho cậu, bảo sao không thương được cơ chứ. wonwoo lớn rồi mà không hiểu ẩn ý của người ta gì hết trơn, đâu phải chạy qua đây để trú mưa đâu, có mục đích hết chứ bộ, người ta buồn á nha.

"chậc, ấm bụng ghê. làm trà cho người ta uống mà bày đặt đuổi về hoài! em mà bệnh là anh chịu trách nhiệm nha."

"ừ ừ, bệnh đi rồi anh cho cậu ra dầm mưa thêm tí là hết bệnh ấy mà. lấy độc trị độc."

"ớ, cái anh này!"

"nói tiếng nữa là anh đạp cậu ra ngoài mưa đó nha."

nghe đến đây thì mingyu im thin thít, không dám hó hé một lời. trời trở gió là wonwoo cũng trở tính luôn hay sao á, hôm nay tự dưng cọc một cách bất ngờ. cả hai cứ im lặng như thế một lúc lâu, không ai hỏi ai thêm câu gì.

wonwoo bận ngắm mưa.

còn mingyu bận ngắm anh.

thấy wonwoo sụt sịt mũi, hắt xì vài tiếng, mingyu sốt sắng lấy giấy đưa cho anh, dùng tay áp lên trán để kiểm tra thân nhiệt của người lớn hơn.

"sao bị cảm mà còn ngồi đây ngắm mưa?"

"lây bệnh từ em đấy."

"không đùa, em đang khoẻ như trâu ấy. anh bệnh từ lúc nào vậy, thuốc men gì chưa?"

"không biết nữa."

wonwoo chống tay lên thành ghế, đỡ lấy đầu, mắt nhắm nghiền, miệng thì vẫn trả lời mấy câu hỏi của mingyu. rồi bất chợt anh nói.

meanie; chuyện anh nhà giáo và cậu nông dânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ