6

171 19 1
                                    

Anh thở hồng hộc đứng trước nhà mình, hên là tụi thằng Bân không đuổi theo không thì chắc anh toi mất. Nhớ lại sắc mặt trắng nghệch ra của hắn, anh bật lên một câu

"Không biết anh ta có sao không nữa... Đệt! Cũng đâu liên quan tới mình."

Đang nghĩ thì thấy hơi sai, anh chát chát vào má của mình cho tỉnh, tình cờ phát hiện ra nơi ấy cũng nong nóng lạ thường...

"Không lẽ cảm rồi? Đi tắm lẹ rồi đi ngủ mới được."

Anh sờ soạt khắp cơ thể ướt nhẹp của mình, tới túi áo thì thấy có thứ gì cộm cộm lên. À, thì ra là bao lì xì đỏ anh định mang trả hắn nhưng quên đưa lại mất tiêu...

"Ahh đầu óc mày vứt cho chó tha rồi hả Phúc!!"

Anh thầm trách bản thân, xoay người định dọng đầu ầm ầm vào cái cột nhà chi chít mấy cái đường mòn do mối gặm nhưng lại thôi. Nhà anh nát lắm rồi, anh mà làm thế nữa thì tối nay anh sẽ đi ngủ bụi mất... Anh thở dài, cất nó về lại chỗ cũ đợi khi nào tiện thì mang đi trả hắn.

Đến khi mình mảy sạch sẽ rồi, anh nằm trên cái giường tre mà suy tư. Không hiểu là tại sao anh ta lại làm nhiều thứ cho mình như vậy, mình xứng sao..? Anh lại nhớ đến chuyện lúc chiều

"Tụi thằng Bân kêu anh ta là cậu Hoàng hả...? Không phải anh ta là gia đinh của nhà ông Hoàng hay sao!?"

Anh lần nữa trở mình, tiếng cọt kẹt phát ra từ cái giường cũ rồi chẳng mấy chốc căn nhà liền trở nên tĩnh lặng.

_

"Cá chắc là thằng Phúc nó làm gì cậu Hoàng rồi! Nếu không thì sao bữa hổm người cậu lại ướt nhẹp, đến tối còn sốt nữa chứ?"

Thằng Mân đang ngồi trước cái bếp lửa để nấu thuốc cho em, tiếng củi lách tách cháy làm nền cho giọng nói đầy phẫn nộ của nó.

"Mà kể cũng lạ... Thằng Phúc nó biết cậu Hoàng là ai đâu mà nó phá cậu?"

Thằng Bân ngồi trên cái bàn tròn sắp xếp đèn cầy bánh trái để chuẩn bị cúng giao thừa, thấy lạ hỏi.

"Chứ không phải hồi còn nhỏ thằng Phúc nó hay qua nhà ông bà chơi sao?"

Mân dời mắt khỏi cái bếp củi, quay sang ông anh ruột của mình nói rồi khẽ thở dài

"Ừa ha! Hồi đó tao còn nhớ là..."

"Anh Bân! Bà kêu đem mâm đồ cúng lên cho bà kìa. Anh Mân cũng lên nhà trước đi, chuẩn bị đốt pháo nè!"

Thằng Dần lật đật chạy từ nhà trên xuống mặt mày hớn hở nói với tụi nó. Ài chả trách em nhỏ lại khoái xem pháo hoa như này, người ta chỉ mới 18 tuổi đầu thôi mà!

"Ờ ờ đi nè, Dần bưng dùm tao cái bình bông với. Mân mày đi kêu cậu Hoàng với cậu Thành ra luôn đi, để lát tao dọn cơm lên luôn."

Bân tay bưng cồng kềnh mà vẫn không quên dặn thằng Mân. Nó nghe vậy liền ngồi dậy phủi mông tiến về phía phòng của hai người cậu.

Hôm nay là 30 Tết, giờ đã là buổi đêm. Trước mâm ngũ quả, bánh mứt vài cây đèn cầy đang cháy, bà Hoàng cầm trên tay bó nhang, tay còn lại bật cái hột quẹt đo đỏ, ngọn lửa nhanh chóng truyền sang đầu nhang rồi dần truyền lửa qua những cây khác.

[hyunlix] Lời hứa bỏ quênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ