13

198 22 0
                                    

Trên bàn cơm, tiếng bà Hoàng đều đều vang lên. Dù cho bà có nói nhỏ nhẹ đến đâu thì lúc vô tai tụi nó thì cứ như hổ gầm chốn rừng hoang, bàn cơm dần đi vào trầm lặng. Hình ảnh bàn ăn mờ nhạt dần trước mắt thay vào đó là dòng hồi ức dần lùa vào tâm trí tụi nó. Anh và hắn cũng thế.

Nghe bà nói xong, anh thấy mũi mình hăng hăng cay xè, nơi khoé mắt cũng ầng ậm nước. Rồi không biết vì lí do gì mà những giọt lệ rơi xuống gò má anh, nơi có những vì sao nhỏ lúc này được những viên pha lê trong suốt tô thêm ánh lấp lánh khiến cho ai khi nhìn vào cũng phải xót xa.

Thì ra, trong kí ức anh bấy lâu nay vẫn không hề quên đi hình bóng ấy. Khi bà Hoàng nhắc lại, bóng dáng một cô bé...à không phải, là một cậu bé mới đúng. Cậu bé đó có mái tóc dài xoã ngang vai, mặt mài thanh tú, làn da thì trắng trẻo như hoa bưởi. Thế nên ai nhìn vào cũng nói cậu bé đó là con gái và anh cũng không ngoại lệ, lầm tưởng cậu bé đó mà một cô bé dễ thương xinh xắn nào đó rồi còn cố ý muốn làm quen.

Đến khi biết người ta là con trai giống mình thì mới bàng hoàng chạy đi hỏi bà của mình. Lúc đó anh nhớ, anh hỏi bà là thích một người giống mình thì có sao không bà? Bà trả lời là không sao cả, bà còn nói nếu anh thích một cô bé nào đó vừa đáng yêu lại dễ mến như anh thì có sao đâu nào... Cậu nhóc 5 tuổi lúc đó thấy bà hình hiểu sai ý mình muốn nói mới lắc đầu nguầy nguậy, nói lại là người mà nhóc nói là một cậu bé, chứ không phải cô bé.

Anh ngồi trong lòng bà mình, không dám nhìn thẳng mắt bà mà nói chuyện, hai bàn tay bé xíu mân mê nhau. Bà anh nghe vậy thì có chút bất ngờ, bà khựng lại giây lát rồi lại cười xoà lên. Đứa cháu trai nhỏ này mới bây lớn đã biết làm bà khỗ não rồi đấy! Thích ai không thích mà lại đi thích một cậu choắt trai nào đó, có phải là anh muốn sau này bà có thêm một đứa cháu trai thay vì cháu gái không nhỉ? Mà thôi, anh thích thì cũng đã thích rồi chả lẽ giờ bà lại đi cấm cản anh chứ, huống hồ gì đứa cháu nhỏ này còn chưa dứt sữa, rất dễ tổn thương.

Bà nắm lấy tay anh, xoa đầu anh rồi nói là thích thì thích thôi, chỉ cần anh thật sự cảm thấy thích người đó thì không có gì để lo cả. Và cũng từ đó, cậu nhóc Phúc mới 5 tuổi đã tự nhận định rằng bản thân đã thật sự thích cái cậu trai tên Hoàng kia rồi.

Nhưng vài ngày sau cuộc trò truyện đó, bà lại thấy anh suốt ngày chỉ ở trong nhà, kêu đi chơi cũng không đi, đi qua nhà cô chú Hoàng thì nhất quyết không chịu. Thấy vậy thì bà liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, chắc hẳn lúc đó trong lòng bà anh giận lắm, quyết tìm cho ra thằng nhóc nào ở nhà cô chú Hoàng lại làm đứa cháu bà cưng chiều hết mực như này buồn rầu.

Lí do khiến anh cư xử như vậy là gì? Còn gì ngoài cậu trai tên Hoàng kia chứ, anh cũng muốn đi với bà qua nhà cô chú gặp hắn để xin lỗi lắm chứ, nhưng mà anh thấy ngượng lắm. Ai mượn bữa hổm lúc trong phòng thay đồ anh hét lên rồi khóc bù lu bù loa làm gì không biết.

Đến một thời gian sau, cuối cùng anh cũng đã suy nghĩ kĩ càng. Thế là một hai đòi bà dắt qua nhà cô chú Hoàng để gặp hắn mà xin lỗi. Bà cùa anh thấy vậy thì buồn cười không thôi, liền dắt tay anh băng băng qua mấy con đường đất để đến gặp người mà nhóc thích.

[hyunlix] Lời hứa bỏ quênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ