"Làm gì sáng sớm mà mặt chầm dầm vậy?"
Thằng Mân ngồi trước bếp củi thấy anh vội vàng đi xuống, mặt đen xì không khác gì cái đít nồi của nó trên bếp đang dùng để nấu thuốc.
"Có gì đâu... Chỉ là hơi mắc xả, thôi tao đi cái!"
"..."
" Ủa Phú-c... Ấy da!"
Anh nói với Mân xong thì đi vụt xuống đằng sau nhà, không cẩn thận va phải thằng Dần đang đi lên. Hai đứa nó hết nhìn anh rồi lại nhìn nhau, khó hiểu không thôi.
"Ảnh bị gì vậy ta?"
"Chắc lạ chỗ ngủ không được thôi á mà."
_
Ra ngoài sau vườn được lát rồi anh quay lại thì đã thấy hai đứa Mân, Dần đứng trước cổng nhà trông có vẻ là đang đợi ai đó. Anh bước ra sân định cầm cái bình tưới mấy chậu kiểng thì bỗng thằng Dần lật đật chạy tới, nhanh nhão lấy cái bình tưới từ tay anh để xuống đất rồi kéo anh trước cổng nhà có thằng Mân đứng đợi.
Thằng Dần nó làm nhanh quá, anh chỉ kịp thốt lên một câu
"Gì vậy Dần?"
Hai đứa nó nghe anh hỏi thì bĩu môi, Mân híp mắt cún lại nhìn anh đầy phán xét
"Đi ăn hủ tiếu chứ sao? Người gì mà mau quên hết sức!"
Anh nhìn thằng Mân rồi tới thằng Dần ôm bụng cồn cào kế bên, chợt nhớ lại chuyện tối qua.
"Phúc! Mai đi ăn sáng dí Dần, Mân không?"
À, tới đây anh mới trách mình ngốc thật. Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng để ăn, nghĩ đến chuyện lúc sáng lại làm cho anh cảm thấy khó chịu, còn...có một chút đau lòng nữa.
Nhưng mà thấy hai đứa nó đứng đợi nãy giờ anh thấy cũng có lỗi cho nên là anh đồng ý đi luôn.
_
Ở đầu làng mới mở một quán hủ tiếu, hôm trước thằng Dần đi ngang nên thấy liền chạy về rủ thằng Mân và anh đi cùng. Sau một hồi đi đường, anh thẫn thờ mãi đến nỗi không hay biết mình đã đứng trước quán lúc nào. Dần nó kéo tay anh ngồi xuống bàn, Mân thì đi kêu hủ tiếu.
"Nghe nói hủ tiếu ở đây ngon lắm luôn á!"
"Vậy hả? Nếu không ngon thì Dần bao tụi anh ha?"
"Hưm, em cá chắc là siêu ngon."
Thằng Dần làm cho anh với Mân bật cười. Đã qua tuổi thiếu niên rồi mà còn trẻ con như thế, nhưng như vậy cũng tốt, nó sẽ mai là đứa em ngoan của tụi anh.
"Ủa, tụi em cũng đi ăn hủ tiếu hả?"
"Anh Hạo?! Sao anh lại ở đây?"
Bỗng sau lưng tụi anh vang lên giọng của ai đó, hoá ra là Hạo. Đúng rồi, là cái người lúc trước dí anh chạy muốn chết là gã ta đó.
Thằng Mân nghe thấy tiếng của Hạo thì quay lại, bất ngờ không kém mà hỏi han trong khi anh đang nép vào một góc, cố gắng uốn ép sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể. Ai mà biết được lát nữa anh sẽ được ăn hủ tiếu hay ăn đập chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[hyunlix] Lời hứa bỏ quên
Fanfic"Cậu Hoàng, tôi và cậu vốn không thể nói chuyện yêu đương!" "Có thể! Chỉ là Phúc chưa biết đó thôi." Câu chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ tại chốn làng quê yên bình của hai chàng trai tên Hoàng và Phúc. Giữa họ như có một sợi dây kết nối vô hình. Nhưn...