24 (16+)

242 20 2
                                    

Việc trồng cây đã hoàn tất, các chậu cây đã được yên vị ở một góc vườn. Còn hắn và anh cả người nhễ nhại mồ hôi ước đẫm cả áo. Cảm giác nhớt nháp làm hắn thấy hơi khó chịu liền nói

"Phúc, mình tắm đi. Người đầy mồ hôi rồi."

Anh cũng đồng ý ngay, chứ để như này anh cũng không thoải mái

"Được, đi thôi cậu."

Nhưng đến khi cả hai đứng như trời trồng trước nhà tắm mới nhớ, nhà hắn chỉ có mỗi một cái nhà tắm thôi. Không lẽ giờ anh và hắn...tắm chung?

Phúc: Không được!!!!

Hoàng: Rất được!!!!

Bỗng hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí khó xử

"Hay là Phúc tắm trước đi, tôi tắm sau cũng được."

Nghe thế anh liền quay sang từ chối, trông hắn đang rất là cam chịu tình trạng của mình bây giờ...và hắn cũng không thích dính mồ hôi cho cam.

"Thôi cậu tắm trước đi, tôi ra giếng tắm cũng được."

Nói rồi anh liền quay đi, hắn liền quay sang nắm chặt tay anh. Sao mà để tấm thân ngọc ngà của anh tắm ngoài giếng được chứ?

"Phúc ơi, mấy nay trời nắng nên giếng cạn nước rồi. Phúc nghe tôi vào tắm trước đi mà."

Hắn như muốn làm nũng trước mặt anh chỉ vì một chuyện đơn giản là...tắm?! Nói gì thì nói, hắn cũng không muốn anh vì người thấm mồ hôi đến bệnh đâu.

Anh nhìn vào nhà tắm, lại nhìn hắn rồi nhìn ra ngoài. Cứ tưởng là anh sẽ đồng ý tắm trước, ai dè anh lại tiến lại gần, người nhỏ nhón lên để thì thầm vào tai hắn một câu

"Hay...mình đi tắm ao nha cậu?"

"..."

Trước mặt hắn là một ao sen to đùng, không phải hắn không biết sự hiện diện của cái ao này mà là vì câu nói của anh lúc nãy vẫn còn làm cho hắn thấy ngạc nhiên.

Không ngờ Phúc lại táo bạo vậy, rủ người ra tắm chung...À nhầm, tắm ao luôn!

Ao sen này gần nhà hắn, chỉ cách có 5-6 căn nhà là đến. Nó nằm sát bên cánh ruộng của nhà ông bà Hoàng, cũng nằm cạnh con đê quanh năm có nước chảy nên lúc nào ao cũng lâng lâng nước, không bị cạn như mấy ao sen chỗ khác.

"Mau lên cậu, tắm nhanh không là Mân, Dần lại tìm rao riết đó."

Anh háo hức kéo anh hắn đến cạnh bờ ao, trời lúc này cũng đã ngã chiều không còn nắng rắt như lúc trưa nên nước cũng đã có chút man mát.

Sau khi cởi xong cái áo, anh liền phóng xuống ao không chút chần chừ như thể anh là đứa trẻ trốn mẹ để đi tắm ao vậy. Hắn thấy thế liền ngơ ra một chốc, nhưng dưới sự hối thúc của anh cũng nhanh chóng cởi phăng chiếc áo rồi đến cạnh bờ ao.

"Sao cậu chưa xuống? Nước mát lắm đó cậu."

Hắn ngồi chòm hỏm trên bờ, nhìn người kia vẫy nước mà không kìm nổi bản thân bậc ra một nụ cười yêu chiều.

[hyunlix] Lời hứa bỏ quênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ