5

197 19 3
                                    

Mấy ngày sau, anh cũng không còn gặp lại hắn cho dù là ở cổng làng, chợ hay là ngã ba lần trước cũng không. Nghĩ đến chuyện này, anh đột nhiên bật ra một tiếng cười, là anh tự cười bản thân mình.

"Người ta chỉ ôm vài cái thôi mà bắt đầu nghĩ xa xôi rồi..."

Hôm nay là 29 Tết. Anh đang trên đường trở về nhà sau một buổi rôm rã mò cua bắt cá ngoài ruộng. Đi gần tới nhà thì anh bỗng thấy bóng dáng của ai đó bước vào cổng nhà anh, trên tay còn ôm theo hai chậu vạn thọ to đùng. Anh chợt nghĩ đến chuyện sáng nay anh hóng được lúc bóc vác ngoài chợ...

"Bà Ba, đi chợ hả? Ê ê lại đây tui kể dụ này cho nghe!"

"Sáng sớm mà bà kể gì gấp dậy bà Bảy?"

"Biết gì hông, hôm 27 Tết nhà tui có mua hai chậu cúc vàng về để trước cửa nhà trưng tết, ai dè sáng nay ra mất tiêu luôn."

"Ủa bà Bảy, bà cũng bị nữa hả? Hôm qua nhà tui cũng bị mất cái cây mai vàng trước nhà, chèn ơi nó bứng nguyên gốc rễ đi luôn chứ."

"Mèn đét ơi! Cái quân gì mà ác ôn dữ, mấy bà coi chừng nhà cửa cẩn thận đó..."

Anh nhìn lại khung cảnh trước mắt lần nữa, trời đất ơi! Cái tên kia đi trộm hai chậu bông của nhà nào rồi bây giờ nó vào nhà anh trộm tiếp hả?! Anh chạy nhanh hết sức về phía nhà mình, thấy cái người kia bước luôn vào sân nhà mình rồi thì anh càng hoảng hốt hơn. Đó giờ chỉ có anh trộm nhà người ta chứ có trộm nào mà vô nhà anh như lúc này đâu, nhà anh nghèo rớt mồng tơi, vậy mà có tên trộm khùng điên nào 'ghé thăm' vậy chứ?!

Vài bước nữa thôi là anh sẽ bước vào trong nhà, định bụng sẽ sống chết với tên kia. Ai ngờ đâu, anh chỉ vừa dừng lại, đứng trước sân nhà chưa kịp thở nữa thì đã nghe được giọng nói thánh thoát của người kia vang lên

"Phúc? Phúc về rồi đó hả! Tôi có đem biếu Phúc mấy bánh mứt hoa quả nè."

Thấy cái người nguy hiểm lúc nãy là hắn thì anh thở phào nhẹ nhõm...Mắc gì nhẹ nhõm?!

"Nè anh kia, tôi đâu nhờ anh mua mấy thứ này?"

Hắn nghe anh nói vậy liền tiến lại gần anh, sau đó...nghiêng người nói thầm vào tai anh

"Tôi nói là tôi biếu Phúc mà. Phúc đừng có ngại, nhận đi cho tôi vui."

Anh bị hắn làm cho bất ngờ, đến khi định hình lại thì tai anh đã một mảng đỏ ửng... Giờ mới là ngại thật nè. Hắn chọc được anh thì cười thầm trong lòng, hắn thích nhất lúc mèo nhỏ đỏ mặt, trông dễ thương vô cùng... Không biết, lúc làm chuyện ấy thì mặt anh có đo đỏ đáng yêu như này không..?

'Chát'

Đó là tiếng nội tâm của hắn tự tát cho mình tỉnh...

Để thoát khỏi những suy nghĩ không trong sáng đó, hắn liền dời mắt khỏi gương mặt nhỏ nhắn của anh. Mắt lia tới giỏ cá mà anh cầm nãy giờ

"Phúc mới đi bắt cá về hả? Được nhiều không?"

"À, cũng kha khá. Được mấy con cá lóc bự lắm. Nè cho anh một con, coi như cảm ơn vì chỗ bánh trái đó."

[hyunlix] Lời hứa bỏ quênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ