"Vì sao không đốt?" Bạch Nhất Trần đã đốt gần hết, chỉ để lại mấy bức đặt bên cạnh chờ đến lượt. Anh cũng không đợi Thời Diệc Nam trả lời vấn đề của mình mà khẽ nhếch môi mở miệng nói, "Dù sao người trong tranh... Cũng chẳng phải anh."
Bạch Nhất Trần cầm bức tranh trong tay, cười tự giễu: "Thế mà em còn tặng anh đống tranh này... Làm quà sinh nhật."
"Là anh, người trong bức tranh này chính là anh." Thời Diệc Nam nắm chặt tay anh, "Anh thích tất cả những bức tranh em tặng anh."
Bạch Nhất Trần hỏi hắn: "Cho dù người trong tranh không phải anh, anh cũng không để ý sao?"
"Không để ý." Thời Diệc Nam đáp, "Anh biết người em muốn vẽ là anh."
Bạch Nhất Trần hơi giật mình, rũ mắt chậm rãi hỏi: "Anh... Phát hiện từ khi nào?"
Lúc này Thời Diệc Nam không dám giấu giếm anh nữa, hắn kể lại toàn bộ sự thật từ đầu đến cuối: "Đã biết được một thời gian rồi. Anh theo dõi em, biết em đi khám bác sĩ ở phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên, cũng biết... Em không hoàn toàn nhận ra anh."
"Không hoàn toàn nhận ra?" Bạch Nhất Trần cảm thấy cái từ này của Thời Diệc Nam thật sự rất ôn hòa, nhưng sự thật đúng là như vậy, anh vốn không nhận ra Thời Diệc Nam.
"Em còn nhớ, có một hôm em đi ra từ phòng khám tâm lý, gặp một người mặc đồ chơi bóng chày màu xám không?" Thời Diệc Nam nói cho anh biết, "Người kia... Chính là anh."
"Ừ, em nhớ rõ, anh còn nói chuyện với em." Bạch Nhất Trần run lên một cái, nụ cười bên môi càng trở nên chua xót, "Lúc ấy em còn đang nghĩ, người này giống anh hồi trẻ như đúc, không ngờ... Người nọ chính là anh."
Thời Diệc Nam lắng nghe thanh âm mềm nhẹ của Bạch Nhất Trần, cũng có chút nghẹn ngào. Hắn nắm tay anh thật chặt, bảo anh rằng: "Không sao, nếu em thích dáng vẻ đó của anh, anh có thể mặc như thế hàng ngày, bao lâu cũng được..."
"Em thích anh với bộ dáng đó..." Bạch Nhất Trần khẽ lẩm bẩm những lời này, tựa như một lời thức tỉnh người trong mộng. Anh cười, "Hóa ra em đã không yêu anh nữa ư? Em yêu chính là anh trong trí nhớ, hồi còn trẻ tuổi."
Nói đoạn, bức tranh trong tay Bạch Nhất Trầm chầm chậm rơi xuống, rơi mở trên mặt đất, trong tranh đúng là Thời Diệc Nam —— một Thời Diệc Nam trẻ trung mặc áo sơ mi trắng.
"Thời Diệc Nam." Từ khi tái hợp tới nay, đây là lần đầu tiên Bạch Nhất Trần gọi cả họ tên Thời Diệc Nam trước mặt hắn.
Mà Thời Diệc Nam nghe xong thì cả người bỗng run lên. Hắn chỉ hận bây giờ mình không thể nghe thấy gì, như vậy sẽ không nghe được câu kế tiếp của Bạch Nhất Trần.
Bạch Nhất Trần nói: "Chúng ta chia tay đi."
Thời Diệc Nam cứng đờ tại đó, vẫn giữ tư thế quỳ một chân. Trên bàn tay giao nhau của hắn và Bạch Nhất Trần vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn của họ, mà hiện tại bọn họ lại đang bàn việc chia tay.
Thời Diệc Nam biết, bây giờ Bạch Nhất Trần nghiêm túc.
"Tại sao chứ..." Thời Diệc Nam run giọng hỏi anh, "Chúng ta không thể ở bên nhau sao?"
YOU ARE READING
[FULL] Tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống người yêu cũ của tôi
General FictionTên gốc: 所有男人都像我前任 Tác giả: A Từ Cô Nương 阿辞姑娘 Chính truyện: 69 chương Ngoại truyện: 04 chương Nguồn: Tấn Giang Biên tập: Christine, Mèo Xù (ngoại truyện) Bìa: Lily | Weather Team Banner: NaDu Truyện edit phi lợi nhuận không bảo đảm chính xác 100%...