Chương 02

1K 74 2
                                    

Có lẽ là do bị lạnh khi ra dựng mái che tránh mưa cho hoa hồng vào buổi sáng, tới buổi tối Bạch Nhất Trần nằm mơ.

Buổi tối lễ tình nhân, anh không mơ thấy lúc mình và Thời Diệc Nam da thịt kề sát củi khô lửa bốc, quấn quýt hôn nhau nồng nhiệt, hay là điên cuồng làm tình trên giường, trái lại, anh mơ thấy Thời Diệc Nam chia tay anh.

Hôm đó không phải lễ tình nhân, cũng không phải bất kỳ ngày lễ nào khác, nhưng về sau Bạch Nhất Trần không nén được mà than khóc cho ngày đó tựa như ngày giỗ của anh, bởi vì tuyệt vọng và u ám buổi hôm ấy giống một lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn đâm vào trái tim anh, đẩy anh vào một vực sâu không đáy.

Từ đó trở đi, cô quạnh, thống khổ và tuyệt vọng bắt đầu thay thế Thời Diệc Nam mà ngày đêm làm bạn bên anh, đi theo anh như hình với bóng.

Bữa đó anh dậy vô cùng sớm. Lúc tỉnh lại, Thời Diệc Nam đang đứng ngược sáng bên cửa sổ và đeo caravat. Tia nắng sáng sớm rất chói chang, anh không thấy rõ biểu tình trên mặt Thời Diệc Nam, cho nên anh đứng dậy, trao cho Thời Diệc Nam một nụ hôn cực kỳ triền miên trong khi đôi mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ.

Thời Diệc Nam tàn nhẫn mút lấy môi lưỡi của anh, hôn mãnh liệt giống như muốn xé nát anh rồi ăn sạch. Anh khó khăn thở dốc và cố gắng đáp lại hắn, suýt chút nữa là lau súng cướp cò đến thêm một phát. Song Thời Diệc Nam nhanh chóng thu lại sức lực. Hắn ôm lấy eo anh và vuốt ve một hồi, sau đó chưa nói câu nào rời đi.

Nếu là bình thường, rất có thể Bạch Nhất Trần sẽ phát hiện một ít manh mối, nhưng có lẽ vì nụ hôn hôm ấy quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức anh cho rằng Thời Diệc Nam cũng yêu anh như anh yêu hắn—— rời không được, tách không ra, cắt không đứt, người khác chạm nhẹ vào là đã không nhịn nổi mà lao lên đánh nhau, đánh cả người đầy vết thương cũng không chịu buông tay.

Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, người không chịu buông tay cũng chỉ có mình anh.

Thời Diệc Nam vẫn luôn tiêu sái, hắn như một luồng gió xuân tình cờ mới gặp được, chậm rãi len lỏi vào trái tim anh rồi lại lặng lẽ rời đi, tự tại và không lưu luyến chút nào. Chỉ có anh không buông ra cơn gió này, hòng bắt lấy thứ căn bản không thể chạm tới.

Ngoại trừ giấy tờ tùy thân quan trọng thì Thời Diệc Nam chẳng đem theo quần áo, ca-ra-vat, giày da, dao cạo râu trên buồng rửa mặt hay thậm chí bộ sạc trước tủ đầu giường, tạo cho Bạch Nhất Trần một ảo giác hắn sẽ lại trở về.

Nhưng hắn vẫn chưa về, còn mang đi tất cả màu sắc trong thế giới của Bạch Nhất Trần.

【Chúng ta chia tay đi.】

Thời Diệc Nam gửi cho anh một tin nhắn ngắn, sau đó liền biến mất trong biển người mênh mông. Hắn để anh một mình quanh quẩn trong căn phòng thuê hơi nhỏ lại rất ấm áp, coi giữ sáu ký tự tính cả dấu chấm tròn kia thêm ba mùa xuân thu, chờ đến sự xuất hiện của huân chương vinh dự mang danh tình yêu trên cổ tay trái.

Hắn vẫn chưa trở về.

Mà năm nay, là năm thứ tư kể từ ngày hắn rời đi.

Bạch Nhất Trần mở mắt ra, thứ chạm đến đầu tiên chính là vỏ gối ướt đẫm. Nó băng lãnh lạnh lẽo mà áp lên mặt anh, nhắc nhở rằng anh còn sống. Anh đi tới buồng tắm, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy hai mắt sưng đỏ của mình trong gương —— cuối tuần này không thuận lợi chút nào.

[FULL] Tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống người yêu cũ của tôiWhere stories live. Discover now