Thời Diệc Nam,
Thời Diệc Nam.
Cái tên mà Bạch Nhất Trần đặt bên miệng, khắc trên đầu quả tim, chảy xuôi trong máu, gọi hàng vạn lần, cuối cùng ngày hôm nay đã bật ra từ trong miệng người khác.
Bạch Nhất Trần chợt thấy buồn cười.
Anh nhớ đến tình cảnh mình tỉnh lại trong bệnh viện sau lần thứ ba tự sát không thành công.
Khi đó vừa mở mắt ra là thấy Thời Diệc Nam, anh kích động chảy nước mắt. Anh tóm chặt ống tay áo của hắn, nói không thành tiếng mà gọi tên hắn: "Diệc Nam... Diệc Nam... Anh rốt cuộc trở về rồi, em chờ anh lâu quá..."
Nhưng thân thể "Thời Diệc Nam" lại cứng đờ, không ôm anh cũng không hôn lên vệt nước mắt trên má anh. Người đó nhẹ nhàng kéo tay anh ra, từng câu từng chữ rạch như một dao xuống vết thương anh cứ nghĩ là đã khép lại, rồi vẩy thêm một thìa muối, làm anh máu chảy thành sông, đau đớn khổ sở, người đó nói ——
"Nhất Trần... Tớ là Nhạc Đống, không phải Thời Diệc Nam."
Kể từ hôm ấy, Bạch Nhất Trần vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, nếu có một ngày Thời Diệc Nam thật sự trở lại, vậy anh còn nhận ra hắn ư?
Hẳn nhất định có thể nhận ra đi, dù sao thì anh yêu Thời Diệc Nam đến thế.
Không ai có thể quen thuộc Thời Diệc Nam hơn anh. Mỗi nốt ruồi trên người hắn, chỉ tay trong lòng bàn tay, bộ dáng vui vẻ của hắn, bộ dáng tức giận của hắn, anh đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Nhưng khi ngày này đã đến, Bạch Nhất Trần lại phát hiện anh thật sự không nhận ra Thời Diệc Nam, vì Thời Diệc Nam trở nên giống mọi người. Tuy rằng vẫn là Thời Diệc Nam, lại cũng không còn là Thời Diệc Nam.
Thời Diệc Nam anh yêu đã lạc đường, không bao giờ tìm được đường về nữa.
Mà hiện tại, Bạch Nhất Trần chỉ ngẩn ngơ một hồi rồi lại ngẩng đầu lên lần nữa, vẽ ra một nụ cười dịu dàng: "Diệc Nam, anh về rồi à."
Chỉ là trong nụ cười bao hàm bao nhiêu cảm xúc phức tạp: Thống khổ, bất đắc dĩ, vui sướng cũng hoặc thoải mái, e rằng đến chính anh cũng không biết, mà Thời Diệc Nam đứng trước mặt anh sẽ càng không biết.
Thời Diệc Nam quay về trông trưởng thành hơn rất nhiều. Lệ khí và kiêu ngạo giữa chân mày thuở thiếu thời đã được thu lại, hóa thành ánh sáng nhạt nơi đáy mắt tăm tối.
Hắn mặc âu phục giày da, áo mũ chỉnh tề, mang dáng vẻ doanh nhân thành đạt đứng trước mặt Bạch Nhất Trần lần nữa. Song Bạch Nhất Trần vẫn cảm thấy trước đây hắn mặc áo sơ mi trắng là đẹp mắt nhất. Cảnh tượng anh ngồi trong thư viện đọc thơ tình cho hắn, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên mặt hắn, là đáng giá để anh hoài niệm nhất.
Người người đều nói anh tiện, chỉ có thể nhớ về người cũ giống mẹ anh, tự sát vì người đàn ông chẳng quan trọng gì. Nhưng anh càng đáng thương, tự sát ba lần cũng chưa chết được, mỗi ngày mỗi đêm sống trong chờ đợi không nhìn thấy điểm cuối khiến người ta tuyệt vọng.
Bạch Nhất Trần lại muốn nói cho bọn họ biết, anh không hối hận, anh cũng không ngại chờ, dẫu Thời Diệc Nam mãi mãi không trở lại, anh vẫn muốn chờ.
YOU ARE READING
[FULL] Tất cả đàn ông trên thế giới này đều giống người yêu cũ của tôi
Genel KurguTên gốc: 所有男人都像我前任 Tác giả: A Từ Cô Nương 阿辞姑娘 Chính truyện: 69 chương Ngoại truyện: 04 chương Nguồn: Tấn Giang Biên tập: Christine, Mèo Xù (ngoại truyện) Bìa: Lily | Weather Team Banner: NaDu Truyện edit phi lợi nhuận không bảo đảm chính xác 100%...