Xe của Thành Hàm Lâm dừng lại trước cửa Chương gia.
Lúc này cả Chương Tống, Chương Nhĩ và Khương Dĩnh cùng vài người hầu đều đang đứng trước cửa để nghênh đón.
Nhà họ Chương và nhà họ Thành trước đây gần như là có quyền thế ngang bằng nhau, nhưng từ sau khi Chương Tống lên nắm quyền chủ gia tộc, nhà họ Chương xuống dốc trầm trọng, đến mức bây giờ phải đi nâng đỡ nhà họ Thành.
Đối với nhà họ Thành bây giờ mà nó, Chương gia chẳng là gì cả.
Nên khi gả được Chương Hạo đi, cả nhà họ Chương liền tưởng như mình một bước lên mây, liên hôn được với gia tộc có quyền thế, sau đó liền không ngừng bày mưu tính kế.
Thành Hàm Lâm và Trần Hà bước ra xe trước, thân thiện chào hỏi.
"Chào ông Thành, bà Trần, được ông bà đến thăm quả là vinh dự cho Chương gia."
Khương Dĩnh khách sáo nói. Chương Nhĩ ở sau lưng bà không ngừng ngó nghiêng: "Chương Hạo đâu ạ?"
Đột nhiên trong lòng Chương Nhĩ nảy ra một vài tưởng tượng nhỏ, chắc là bị nhà họ Thành ghét bỏ rồi đày đọa ở nhà làm người hầu rồi.
"À Tiểu Chương!"
Trần Hà ngó vào xe, nhìn thấy Hàn Bân đang cố gắng giúp Chương Hạo tháo dây an toàn.
"Sao vậy hai đứa?"
Trần Hà thân thiết hỏi, điều này khiến cho nhà họ Chương có chút giật mình.
Dây an toàn của Chương Hạo bị siết lại, Thành Hàn Bân phải dùng sức mới kéo được nó ra. Thành Hàn Bân bước ra trước.
Ngay khi nhìn thấy hắn, Chương Nhĩ liền lùi lại một bước, trên mặt tỏ rõ vẻ ghê tởm. Thành Hàn Bân và ông bà Thành đều để ý đến điều này.
"Thưa chú, thưa dì."
Chương Hạo cúi đầu chào, liền nhận được thái độ khinh bỉ của chú và dì mình.
"Ừm, sao lâu vậy hả?"
Chương Hạo vẫn cúi đầu, dường như đã hình thành thói quen: "Có một chút sự cố ạ."
Trần Hà để ý thấy, bà nắn lưng của anh thẳng dậy khiến mọi người đều ngạc nhiên: "Chào đủ rồi."
Chương Nhĩ bây giờ mới nhìn rõ được dáng vẻ của Chương Hạo, hoàn toàn khác xa so với vài ngày trước. Điều này khiến cậu ta có chút bực mình.
Hai nhà vào trong uống trà, Thành Hàn Bân thì chạy ra ngoài khuôn viên chơi.
Thành Hàn Bân đang chọc lũ cá koi ở dưới nước, liền nhìn thấy Chương Nhĩ đi ngang, nhớ lại vẻ mặt của cậu ta lúc nhìn thấy hắn và Chương Hạo, trong lòng nảy sinh một ý định.
"Ê!"
Chương Nhĩ bị tiếng gọi lớn làm cho giật mình. Cậu ta lùi lại, sợ hãi nhìn gương mặt xấu xí của Thành Hàn Bân.
"G-gì? Mày đừng có lại gần đây!"
Chương Nhĩ quát lên, Thành Hàn Bân không nghe lời, hắn chạy đến, ôm lấy chân của Chương Nhĩ: "Mau trả lại đồ cho tôi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
binhao | to the moon
FanfictionChương Hạo thay cho em trai mình gả vào nhà họ Thành. Cưới Thành Hàn Bân, một kẻ vừa khờ khạo như đứa trẻ lên bảy, vừa có vết sẹo trên mặt. .tên cũ: ausgentern. .end. : đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nên vứt não trước khi đọc. Sung Hanbin...