十六 - 16

1.5K 193 11
                                    

Sau khi về đến nhà, Chương Hạo vẫn chưa hoàn hồn.

Tin tức Lập Chương ăn cắp tài liệu của Thành Gia được đưa tin rộn vang khắp cả các mặt báo. Hấp dẫn hơn nữa đó là tiêu đề "Cậu thiếu gia khờ khạo của nhà họ Thành đột nhiên trở tỉnh táo" đã trở thành tin nóng hổi khiến biết bao nhiêu người kinh ngạc.

"Làm tốt lắm, cảm ơn con, nếu không có con thì đã không vạch trần được Lập Chương rồi."

Chương Hạo đờ đẫn nghe lời khen của Trần Hà, lại nhìn về phía Thành Hàn Bân, tạm thời trong lòng vô cùng khó xử.

Vậy là cuối cùng anh xin phép bố mẹ, chạy lên lầu chốt cửa trốn đi.

Thành Hàn Bân nhìn bóng anh chạy mất, thở dài một hơi. Trước đây khi gặp hắn anh sẽ niềm nở cưng nựng, nhưng bây giờ ánh mắt ấy thật xa lạ đến đau lòng.

"Lo dỗ vợ con đi."

Hàn Bân bị Thành Hàm Lâm chọc ghẹo, xị cả mặt. Hắn theo anh lên lầu, gõ cửa: "Anh Hạo Hạo ơi?"

Trước đây khi nghe câu này, Chương Hạo sẽ không ngần ngại chạy ra mở cửa, nhưng lúc này anh lại cố giả vờ như mình không nghe thấy.

Trong lòng có chút tức giận vì bị lừa gạt.

"Anh mở cửa ra nghe em giải thích có được không? Rồi anh muốn giận gì em thì cứ giận."

Chương Hạo nghĩ không mở cửa cho hắn thì cũng không phải phép.

"Cậu Thành muốn giải thích điều gì?"

Thành Hàn Bân biết chọc anh giận rồi, trong lòng liền rối bời: "Em xin lỗi, em làm vậy là do bất đắc dĩ chứ không phải cố tình lừa gạt anh."

Chương Hạo nhìn hắn chằm chằm, anh quan sát bên mắt trái của Thành Hàn Bân, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên nó: "Không bị bỏng."

Thành Hàn Bân ngạc nhiên: "Đúng vậy, em không bị bỏng."

Anh rụt tay lại: "Tốt quá."

Thật tốt vì Thành Hàn Bân sẽ không phải chịu những lời sỉ nhục và kinh miệt nữa.

"Anh quan tâm em sao?"

Chương Hạo ngại ngùng né đi ánh mắt của Hàn Bân: "K-không..."

Thành Hàn Bân bật cười: "Anh đừng giận em nữa."

"Tôi không dám giận dỗi cậu Thành đây."

Đột nhiên hắn thấy điệu bộ này của Chương Hạo vô cùng dễ thương.

"Tiểu Chương, Bân Bân, vào phòng bố mẹ."

Cuộc trò chuyện của cả hai bị cắt đứt bởi tiếng gọi của Trần Hà. Thành Hàn Bân và Chương Hạo hoài nghi nhìn nhau.

.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Thành Hàn Bân và Chương Hạo ngồi đối diện với bố mẹ.

"Mẹ nghĩ chuyện này đã đến lúc con nên biết."

Chương Hạo nghe thế liền thẳng người.

Trần Hà hít một hơi, lấy hết can đảm bản thân bà có: "Bố mẹ con...không phải mất do tai nạn."

Như sét đánh giữa trời quang, trái tim của Chương Hạo run lên bần bật. Thành Hàn Bân nắm lấy bàn tay anh mà dịu dàng xoa nắn an ủi.

binhao | to the moon Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ