Nhà họ Chương xin lỗi một phen, sau đó tiễn ba người bọn họ ra xe, về nhà họ Thành.
Suốt quãng đường, Chương Hạo luôn im lặng nhìn chiếc vòng trong tay, thi thoảng còn sụt sùi muốn bật khóc.
17 năm trước.
Chương Hạo ngồi trên xe vẽ vời, vẽ ra một viễn cảnh tương lai tươi đẹp với bố mẹ. Hà Lệ nhìn con trai, vô cùng dịu dàng hỏi: "Hạo Hạo vẽ gì vậy?"
"Con vẽ bố, vẽ mẹ, đây là con."
Chương Hạo năm 7 tuổi, đôi mắt tròn sáng long lanh, quần áo chỉnh tề, mái tóc được cắt gọn gàng, ngây ngô đưa bức tranh được vẽ tỉ mỉ cho mẹ xem.
Chương Chí Minh phía trước đang lái xe cũng bị giọng nói của con trai làm cho dịu lòng: "Vậy con vẽ gì vậy? Vẽ bố đẹp không nào?"
Chương Hạo cười hì hì: "Con muốn sau này học thật giỏi, giúp bố mẹ quản lý công ty để bố mẹ không bận rộn nữa."
Cả hai bị câu nói ngây thơ của anh chọc cười rộ lên, cả chuyến xe tràn đầy không khí gia đình vô cùng ấm áp.
Mà đó cũng là đoạn ký ức tươi đẹp duy nhất còn sót lại trong lòng Chương Hạo.
Anh còn nhớ rất rõ, khi đó Chương Chí Minh đang lái xe sang đường, một chiếc xe tải mất phanh đã tông thẳng vào xe của bọn họ, ngọn đèn pha ô tô khiến cả đôi mắt của anh nhoè đi.
Khi tỉnh dậy, thứ duy nhất Chương Hạo nhìn thấy là mẹ ôm mình trong lòng, còn bố ở phía trước cũng chồm đến phía sau để bảo vệ mình. Cơ thể cả hai người họ đầy máu, nhiều đến mức nhuộm đỏ cả bức tranh trắng tinh của Chương Hạo.
Chiếc vòng đó chính là thứ mà mẹ cố dúi vào tay anh trước khi bà mất.
Sau đó, Chương Hạo không còn bố mẹ nữa. Cuộc sống của anh rơi vào sự định đoạt của chú và dì, Chương Tống lên nắm quyền đồng nghĩa với việc Chương Hạo mất đi quyền thừa kế, Chương Tống lấy danh nghĩa nuôi dưỡng anh nhưng thực chất lại xem Chương Hạo chẳng khác gì nô lệ, đối xử còn tệ hơn kẻ hầu người hạ ở trong nhà.
Chương Hạo được cho đi học hết cấp ba, trong suốt quãng thời gian đó, anh phải vừa học vừa làm để kiếm tiền đóng học phí, khi đậu đại học thì lại bị cấm không cho đi học. Thế là Chương Hạo đành phải tiếp tục chôn vùi số phận của mình ở nơi địa ngục ấy.
Số với những gì suốt mười bảy năm qua anh chịu đựng, cuộc sống hiện tại như một giấc mơ. Đến mức anh không dám đòi hỏi gì thêm nữa.
Đó là lần đầu tiên Chương Hạo phản kháng, lại làm Chương Nhĩ run rẩy đến bủn rủn tay chân.
Cho đến khi về đến nhà, Chương Hạo liền trốn ở trong phòng, chẳng nói năng gì.
.
"Bố mẹ biết chuyện gì phải không?"
Thành Hàn Bân nhìn dáng vẻ sụt sùi của bố mẹ mình liền đoán được.
Trần Hà lau nước mắt, bà lại nhớ về những tháng ngày thanh xuân của mình.
"Con đã cho điều tra về thân thế của thằng bé rồi đúng không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
binhao | to the moon
FanfictionChương Hạo thay cho em trai mình gả vào nhà họ Thành. Cưới Thành Hàn Bân, một kẻ vừa khờ khạo như đứa trẻ lên bảy, vừa có vết sẹo trên mặt. .tên cũ: ausgentern. .end. : đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nên vứt não trước khi đọc. Sung Hanbin...