Chương 14

187 36 1
                                    

Phủ tướng quân ngày hôm nay thoáng chút hương sắc rộn ràng, đợt gió se lạnh cứ như vậy hiu hiu thổi qua, báo hiệu cho một mùa thu sắp đến.

Hôm nay là ngày đầu bao nhiêu gia nhân đón chào 'tướng quân phu nhân', tất nhiên mọi thứ đều phải tươm tất. Nô nức tiếng tăm vị tướng quân phu nhân mà Kim tướng quân kết bái phu thê kia là nam nhân, bản thân họ thật muốn chiêm ngưỡng, rốt cuộc tướng mạo cậu chàng thiếu niên nào tuyệt sắc đến mức khiến chủ tử của họ mê mệt cuồng si như vậy, trước thanh thiên bạch nhật cũng dám hôn người như vậy.

...

Tiếng chim líu lo truyền đến nơi hỉ phòng đỏ rực ấm áp, khung cảnh cho thấy nam nhân cao lớn đang ôm ' tân nương' của chính mình trong lòng an ổn say ngủ. Hơn nữa gương mặt tiểu phu quân kia khi cũng thật sự rất đáng yêu, một bên má áp vào vai của nam nhân cao lớn, người ngoài nhìn vào đích thực cũng bị màn ngọt ngào này làm cho tan chảy tâm can.

* Cộc cộc cộc*

- Tướng quân, phu nhân! Đến giờ dùng thiện rồi, hạ nô mời các ngài dùng bữa!

Tiếng hạ nô ở bên ngoài gõ cửa thùm thụp khiến đôi nam nam bỗng chốc tỉnh giấc. Kim Thạc Trân sẽ trở mình, lại cảm giác hương vị nam tính bên cạnh mình sát xịt nồng đậm, nháy mắt cậu bừng tỉnh khỏi cơn mê man của chính mình mới phát hiện chính bản thân đang nằm gọn ghẽ trên cánh tay nam nhân kia.

- Cái quái gì....đang diễn ra vậy????

Cậu ngồi bật dậy, hỉ sàng đỏ thắm vẫn còn nguyên vẹn nay lại được điểm tô vài tia nắng chói chang. Kim Thạc Trân cảm thấy một cỗ chát xít từ cổ họng mình cùng đầu óc đang không ngừng quay cuồng. Hỉ phòng đêm qua có bao nhiêu sang trọng đẹp đẽ, hiện tại vẫn như vậy, chỉ là có chút bừa bộn bởi nhị vị tân lang kia gây ra.

Thạc Trân bàng hoàng nhìn chính bản thân mình đầu ấp tay gối với kẻ mà chính cậu chẳng muốn đội trời chung. Kim Nam Tuấn, quả nhiên là 'nam tuấn', nếu như đôi bên chỉ gặp nhau vào cái đêm hắn bị thương, cậu nghiễm nhiên cảm thấy hắn có sức lôi cuốn đến nhường nào. Hiện tại Kim Nam Tuấn say ngủ kia trong mắt cậu hiện lên chính là bóng dáng quỷ dữ, con quỷ ' mút môi' cậu!

Nhưng tóm lại, rốt cuộc vì sao cậu lại có thể nguyện ý ôm hắn đi ngủ như vậy?. Kim Thạc Trân nhìn chén rượu giao bôi nằm lăn lóc trên bàn, tâm trí xẹt qua dòng suy nghĩ hồi tưởng về đêm hôm qua.

...

Kim Nam Tuấn sau khi hứng phải cơn mưa nước mũi của ai đó mặt đã xám xịt. Tính hắn xưa nay chính trực là vậy, nhưng không phải là không có sĩ diện, ' tiểu tân lang' hắn cố chấp cưới về hoá ra không chỉ có bướng bỉnh, bên cạnh đó còn thích ' chơi dơ'

- Ngươi!....

Hắn mạnh bạo giơ tay thành quyền, tựa như tượng đài danh dự của mình vừa mới sụp đổ, định tung một cước dạy dỗ đứa nhỏ không biết trời đất này.

Nhưng có lẽ lão thiên gia đã sắp đặt rồi, bất cứ kẻ nào sinh ra trên đời đều có một ngoại lệ riêng của chính mình, Kim Nam Tuấn cũng vậy. Hắn bình thường có bao nhiêu quyết đoán, hiện tại nhìn nam tử trước mắt nhíu mày quay mặt đợi đòn giáng xuống mặt lại khiến tay hắn như khựng lại giữa không trung. Kim Nam Tuấn cẩn thận soi xét, Thạc Trân trên người vận hỉ phục đẹp đẽ, gương mặt trắng trẻo hồng hào có đôi chút ửng lên vì khóc. Ngay cả tướng quân như hắn cũng có thể khựng lại, vậy thử hỏi xem có bao nhiêu kẻ nguyện buông vũ khí đầu hàng trước cậu kia chứ?

NAMJIN_Tướng quân! Ngài chạy không thoát!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ