Chương 4

188 34 2
                                    

- Ai da...khách nhân! Mau dừng bước a!

Thanh lâu lớn bậc nhất kinh thành hôm nay nhộn nhịp hơn cả, biết bao nam nhân túm tụm kéo nhau đi vào, tiếng múa hát tưng bừng như hội, qua tiếng reo chả tú bà cũng đủ thấy nơi đây náo nhiệt đến như thế nào.

Kim Nam Tuấn trên người bận lên y phục hào hoa. Bản thân vừa lập công lớn, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi dài như vậy, hắn liền một bước buông thả cải trang dân thường mà chơi bời trong trấn một phen. Vừa hướng bước chân vào trong thanh lâu đã được tú bà và kỹ nữ vây quanh mời chào.

- Ây da ca ca này, mau mau vào đây, hôm nay đều là những nữ nhân xinh đẹp sẵn sàng hầu hạ ngài!

Kim Nam Tuấn nhếch miệng hiếu kì đi vào sâu bên trong trộm nhìn ngắm quanh cảnh, mùi phấn son cùng hương tán phát ra ngào ngạt. Trong thanh lâu nhộn nhịp đủ loại khách đang vui vẻ bên kỹ nữ của mình. Hắn liền mang hầu bao lớn của mình tung nảy trên tay.

- Bổn đại gia ta hôm nay muốn nghe đàn, mau tuyển chọn một nữ nhân ưu tú, được chứ?- Nam Tuấn cười lên lém lỉnh, mang hầu bao nặng trịch tiền giao vào tay tú bà- Việc này phải nhờ ngươi rồi!

- Dạ được, được chứ, quý công tử thật độ lượng, nhất định ta sẽ mang một cô nương thật ưu tú bồi ngài!

Lời nói ra thật khiến bao nữ nhân mong chờ. Bản thân các cô nương kia suốt bao nhiêu lâu bồi rượu đủ loại đàn ông, phần lớn đều là những lão già bụng phệ xấu xí. Hiện tại khách nhân bước vào lại là một nam nhân trẻ tuổi lực lưỡng như vậy, thật khiến họ phải thèm khát một phen.

Bước chân chậm rãi định bụng lên gian phòng riêng. Bất chợt ánh mắt của Kim Nam Tuấn liền bị tiếng đàn hát mê luyến trên bục lớn thu hút. Hắn dời ánh mắt sang, liền thấy khung cảnh nữ nhân uyển chuyển từng động tác trình diễn trước bao nhiêu vị khách thanh lâu.

- Hay! Hay lắm!

- Cô nương này sao lại có thể đẹp như vậy? Tựa như tiên nữ giáng trần vậy đó!

Hiện tại có lẽ không phải chỉ mình những vị khách kia không thể rời mắt, mà ngay cả chính Kim tướng quân cao cao tại thượng cũng không thể kìm lòng trước mỹ nhân. Nữ nhân an ổn ngồi trên bục cùng năm nữ nhân khác múa hát, nhưng nổi bật nhất có lẽ là cô nương ngồi chơi đàn kia.

Mang một thân thanh y trên người đầy thoát tục, bàn tay thuôn dài mạnh mẽ gảy từng phím đàn. Dù mang mạn che mặt không thể thấy dung nhan, sức hút của nàng vẫn là không giảm chỉ có tăng

Đây là thứ hắn tận lực tìm kiếm, ngàn năm mới có một.

Đôi mắt híp lại, Kim Nam Tuấn xua tay về phía kỹ nữ được tú bà điều đến. Lại hướng ánh mắt đến tú bà ra hiệu. Có vẻ như bà rất nhanh đã hiểu ý hắn, bản thân liền có chút e dè.

- Công tử....cô nương này...e là không được!

- Có thứ gì đối với ta không được? Tiền bạc không thành vấn đề, bổn đại gia muốn cô ta, không được cái gì?!

* Pặc*

Kim Nam Tuấn đang cùng Tú Bà tranh luận, đột nhiên hắn liền nghe đoạn nhạc kia lạc đi một nốt, phút chốc quay đầu liền thấy nữ nhân kia xốc y phục chạy đi.

NAMJIN_Tướng quân! Ngài chạy không thoát!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ