Chương 22: Viên đạn bạc

462 56 0
                                    

Sau khi đã hết lời an ủi và động viên Hanbin, tôi ôm những gì còn sót lại của lọ sao băng giá cùng những vật liệu mới đem xuống vườn hoa sau trường, ngồi trên cái ghế gỗ dưới gốc cây hoa anh đào và cẩn thận sửa lại lọ sao.

Không biết bao lâu sau đó, khi tôi đã sửa xong lọ sao thì trời cũng đã hơi ửng sáng, quá mệt mỏi do phải thức lâu lại vừa mới lành vết thương, tôi mặc kệ cơn gió đang lùa vào cơ thể mình lạnh buốt, duỗi chân ngủ thẳng cẳng.

Tôi mơ màng lăn qua lăn lại trên chiếc ghế gỗ, trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy gương mặt hiền từ của bố hiện về cùng với hình ảnh của một khẩu súng bạc, nòng súng ma quái đó đang chĩa hẳn về phía tôi......

-"BÙM"... - Một âm thanh dữ dội vang lên, viên đạn màu bạc xé không khí nhắm thẳng vào trái tim tôi

Không gian ngập tràn....máu...nước mắt...tiếng khóc...tiếng rên rỉ.........

Màu đỏ của máu che phủ tầm mắt của tôi, tiếng khóc dữ dội và thương tâm khiến hai lỗ tai tôi như bị ù đi, tâm trí rối bời....một cái gì đó thật đau thương, thật đáng sợ vừa diễn ra...

..................

-"Bộp"... tôi đập tay xuống ghế, vùng mình thức dậy, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Tôi thở dốc, lấy tay vuốt những mồ giọt hôi còn đọng lại trên trán rồi dụi mắt nhìn, tim suýt vọt ra ngoài vì sợ.... Sunghoon đang ngồi ngay bên cạnh tôi, tay khoanh trước ngực, hai hàng mi khép hờ, cả người toát ra vẻ lạnh lùng băng giá, mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ bay lòa xòa trong gió.

Khuôn mặt đẹp nhưng lạnh lẽo của hắn đập vào mắt khiến tôi giật mình kêu thét lên rồi không chú ý ôm lọ sao ngã lộn tùng phèo xuống ghế, bàn tọa tiếp đất, đau đến ứa nước mắt.

Hắn vẫn ngồi đó, không nhìn tôi, mi mắt khép hờ, nhưng môi lại khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo chả rõ là châm chọc hay khinh bỉ nữa.

Tôi nhìn thái độ mỉa mai của hắn, tức đến phọt máu mũi, vội đặt lọ sao sang một bên, lồm cồm bò dậy, bực mình quát:

-Sao cậu cứ xuất hiện như ma thế? Định giết người không cần chuôi dao... à quên lưỡi dao đấy à?

Nghe giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ, chim sẻ chạy đàn" của tôi vang lên, hắn khẽ cựa mình, nheo mắt nhìn tôi chăm chú, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào lại nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt không thèm nói gì.

Tôi nhìn thái độ của hắn mà tức đến nghẹn lời, nếu bây giờ mà có cái kéo ở đây, nhất định tôi sẽ không ngần ngại mà xông đến cắt xoẹtđôi môi mỏng của hắn, để xem còn nhếch môi cười giễu tôi được nữa không? HỪ...

-Sao không nói gì??? Cậu bị ai cắt lưỡi đấy à??? Mà nếu thật thì cái người cắt lưỡi của cậu cũng thật kém thông minh, cần gì phải cắt lưỡi cậu cho nhọc công bởi vốn dĩ cậu có lưỡi đâu...hehe.... - Tôi cười gian xảo nói

-Cậu lắm mồm thật đấy! - Hắn lạnh lùng nói rồi thở khì một cái ngả lưng xuống cái ghế gỗ nằm phởn phơ

-Này....cậu bất lịch sự nó vừa vừa thôi nhé, người ta đang nói chuyện với cậu đấy...không hiểu suốt 16 năm qua cậu đã học được cái quái gì nữa - Tôi tức giận gắt um lên

Hắn khẽ chép miệng, ngồi dậy vặn vẹo cái cổ nhíu mày nhìn tôi nói:

-Người ta đã không muốn nói chuyện, mình lại cứ bắt nói, người như vậy phải chăng là có lịch sự?

-Ai bảo thế? Làm cứ như tôi muốn nói chuyện với cậu lắm không bằng, nếu không muốn nói chuyện với tôi cậu có thể nói rằng: "Xin lỗi, tớ đang mệt, không muốn nói chuyện, cậu có thể quay lại khi khác không ?" (Ọe) đấy thế có phải lịch sự hơn không? - Tôi gân cổ lên cãi

-Hừ...hình như cậu đã quên một điều quan trọng thì phải? - Hắn nhếch mép nói

-Điều gì?

-Nếu tôi mà nói những lời vừa rồi thì tôi đã không phải là PARK SUNGHOON!! Còn nữa, tốt nhất là từ lần sau cậu đừng có ngủ trên cái ghế này nữa.

-Tại sao? - Tôi phùng mồm hỏi

-Vì cái ghế này là của tôi - Hắn lạnh lùng nói

-Của cậu? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại rồi chạy đến gần cái ghế ngó nghiêng, lần sờ khắp cả sau đó bật thốt lên - Ủa đâu? Tên cậu đâu? Có chỗ nào ghi cái ghế này là của cậu à? Chỉ tôi xem coi.

-Hừ, cái này gọi là nhân sinh định mệnh - Hắn nhếch mép nhìn tôi nói

-Là sao? - Tôi hỏi lại, mặt trông đến là đần

-Đồ ngốc, có nghĩa là từ khi chiếc ghế này xuất hiện, định mệnh đã xác định nó thuộc về tôi.

-Ơ.... - Tôi hơi ngớ người ra một lúc rồi ôm bụng cười khằng khặc nói - Hahahahaha....Ôi tía má ơi...hahaha buồn cười chết mất. Hahaha Sunghoon-ssi tôi thật không ngờ cậu lại là một tín đồ trung thành của dòng phim tình cảm lãng mạn đấy...hahaha...ôi ôi cứu cứu, đau bụng quá...hahaha...tôi thật không ngờ cậu lại hâm hấp như thế đấy Sunghoon ạ haha... - Tôi cười sặc sụa, nước mắt, nước mũi chảy cả ra

-Cười xong chưa???? - Hắn lạnh lùng hỏi, nheo mắt nhìn tôi, đôi mắt màu tím khẽ lóe lên tia lửa

Tôi nghe hắn nói, cảm nhận được bầu không khí lạnh đến trên dưới -100 độ C, vội vàng nín thinh, đứng thẳng dậy, vuốt ngực ho khẽ nói:

-Khục..khục ờ..ừm...hình như xong rồi.

-Tốt...Cậu thấy khung cảnh xung quanh thế nào? - Hắn nheo mắt nhìn tôi hỏi

-Hở??? - Tôi ngớ người trước câu hỏi lạc điệu của hắn, vội ngó nghiêng xung quanh chớp mắt ngây thơ nói - Trời xanh, mây trắng, nắng đu đưa, hoa đua nở, chim véo von, suối róc rách...có gì lạ đâu?

-Ý tôi là phía dưới đất - Hắn nhếch mép nói rồi chỉ tay xuống dưới đất, thấy vậy tôi bèn nhìn theo hướng chỉ của hắn, giật mình suýt ngã lộn nhào.

Trên mặt đất sạch sẽ, những mẩu giấy vụn, mảnh gỗ thừa, sơn lọ văng tùm lum. Mà người bày chúng ra không ai khác chính là tôi, tôi khịt khịt mũi, méo cả mặt nhìn hắn cười hề hề rồi chặt lưỡi nói:

-Chậc...không biết cái đứa nào mà lại vô văn hóa thế nhỉ? Mặt đất sạch sẽ thế này mà dám bày bẩn ra, láo thật đấy...hê hê...

-Ở đây có hệ thống camera đấy - Hắn nhẹ nhàng nói, tôi nghe mà tưởng sấm đánh bùm bùm bên tai, mặt tái mét lại, tim đập thình thịch không dám nói gì

-Sao vậy? Á khẩu rồi à? - Hắn nhếch mép mỉa mai, rồi lạnh lùng nói - ... Xem ra tội của cậu nặng rồi đây, đã xả rác bừa bãi lại thêm cái tội nói dối nữa, tôi có thể xử cậu đi quét sân trường đấy...

[HeeSunSun] Trường học Vampire Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ